Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1417: Các ngươi hiểu chưa

“Vân Phàm, những lời này là có ý gì” Trương Triệu Thanh trầm giọng hỏi.
“Trương Vân Phàm, không ngờ ngươi cũng vu khống cho ta” Trương Khang Thành lạnh lùng hỏi.
Trong lòng Trương Khang Thành bây giờ đầy rẫy sự nghi hoặc, không hiểu Trương Vân Phàm lấy đâu ra cái sự tự tin mà khẳng định hắn cấu kết với Thiên Yêu. Vì cái tội danh cấu kết với Thiên Yêu quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức không dám nói cho bất cứ ai ngoại trừ con trai hắn. Trương Vân Phàm làm sao có thể biết được.
Lẽ nào Trương Vân Phàm ở Hỗn Nguyên Thiên xảy ra việc gì nằm ngoài dự đoán của bản thân.
Trương Vân Phàm liền mang chuyện gặp Đế sư tóm tắt lại một lượt. Mọi người xung quanh sau khi nghe xong sóng gió trong lòng liền trỗi dậy. Trương Vân Phàm thế mà lại có thể gặp được Đế sư, hơn nữa Đế sư lại chính miệng nói rằng Trương Khang Thành đã phản bội. Như vậy thì chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, vì lời của Đế sư chính là chứng cứ, căn bản không cần tìm thêm những chứng cứ khác nữa. Mọi việc đã quá sáng tỏ.
Trương Khang Thành cả người sững sờ, sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện rõ lên vẻ sợ hãi.
Vốn dĩ hắn còn có thể ép bản thân phải bình tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy cho dù là Trương Vân Phàm có thể tìm ra được một chút manh mối thì bản thân vẫn có thể giảo biện, nhưng điều duy nhất hắn không ngờ tới đó chính là Trương Vân Phàm sẽ gặp được Đế sư, hơn nữa Đế sư còn chính miệng nói ra chuyện hắn phản bội.
Ba vị Thiên tôn đi cùng Trương Khang Thành lúc này cũng lộ rõ vẻ mặt hoang mang.
Trương Khang Thành hít một hơi, trong lòng cố giữ bình tĩnh mở miệng nói: “Vân Phàm, ta và ngươi không thù không oán, ngươi vì sao lại phải hãm hại ta, nói những lời hoang đường như vậy.”
“Đế sư có thân phận gì, Thần Long thấy đầu chẳng thấy đuôi, cũng đã rất lâu không xuất hiện rồi, ngươi nói là đã gặp được Đế sư, ai sẽ tin lời ngươi nói đây.”
“Không thù không oán.” Trương Vân Phàm trong mắt đầy lửa giận: “Chúng ta vốn là đồng tộc, vậy mà ngươi lại đi cấu kết với Thiên Yêu, đẩy Trương gia vào nơi vạn kiếp bất phục. Cũng may điện hạ anh minh thần võ, lòng dạ độ lượng, không liên lụy đến người vô tội, bằng không cả Trương gia sẽ phải bồi táng cùng ngươi.”
Trong lúc Trương Vân Phàm đang phát tiết lửa giận, còn thuận tiện tâng bốc hắn.
Chung quy một vài người bên cạnh đang xem kịch mà còn xem rất say mê.
Khi đó không tâng bốc anh ta vậy thì phải đợi đến bao giờ.
“Điện hạ.”
Những người xung quanh nghe thấy Vân Phàm nói vậy có chút ngạc nhiên, Điện hạ lại là ai nữa.
“Kiếm Tam công tử điện hạ là đồ đệ của Thiên nữ, chẳng lẽ lại cấu kết với Thiên Yêu, cho nên Trương Khang Thành nói Điện hạ và Thiên Yêu cấu kết, đây chẳng phải chuyện buồn cười nhất thiên hạ sao.” Trương Vân Phàm vừa liếc nhìn Lục Trần, vừa tung ra một quả bom hạng nặng.
Soạt!
Lúc này, tất cả đều xôn xao, vô số ánh mắt đổ về phía Lục Trần, ngoài sự kinh ngạc thì cũng chỉ toàn là kinh ngạc.
Kiếm Tam công tử, đệ tử của Thiên nữ trong mộng làm người ta khó bề có thể tin được.
Trần Mậu nhìn về hướng của Trương Khang Thành nói một câu châm chọc: “Trương Khang Thành, ngươi vậy mà lại có thể đổ oan cho đệ tử của Thiên nữ cấu kết với Thiên Yêu, ngụy tạo nghi ngờ thì cũng phải biết nhìn người chứ.”
Lúc này, Vương gia gia chủ bỗng nhiên nhận ra một điều, tại sao khi Trần Mậu nhìn thấy Trương Khang Thành làm mất viên pha lê kí ức lại cười.
Không vì sao hết. Bởi vì Trương Khang Thành ngụy tạo cũng quá giả trân rồi, bôi nhọ đồ đệ Thiên nữ.
Còn có cái gì hoang đường hơn chuyện này không?
Trương Khang Thành quay đầu nhìn Lục Trần với anh mắt kinh sợ.
“Phải rồi, ta có một bí mật muốn nói với ngươi” Lục Trần nhìn Trương Khang Thành nói
Trương Khang Thành không hiểu
Lục Trần cười để lộ ra bộ răng trắng và nói: “Trương Văn Khải là do ta giết, thế nào, ngạc nhiên không.”
Ầm!
Lửa giận trong nội tâm Trương Khang Thành lập tức bùng lên, hai mắt trở nên đỏ như máu, hắn cúi đầu phát ra tiếng cười lạnh thấu xương, lẩm bẩm với chính mình: “không ngờ Trương Khang Thành ta khôn ba năm dại một giờ, ha ha ha.”
“Cùng ta xuống địa ngục đi.” Một âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, u ám từ trong miệng Trương Khang Thành thốt ra. Thần sắc trong mắt hắn thấp thoáng hiện lên điên cuồng, trực tiếp lao về phía Lục Trần. Chỉ thấy trong tay hắn lóe lên một ánh sắc vàng giống như con dao, tràn đầy khi tức sắc bén chém xuyên qua hư không chém đến trước Lục Trần.
Mặc dù hắn là đại tôn, nhưng xung quanh cũng có hơn mười Thiên Tôn, bất luận thế nào hắn cũng không thể thoát khỏi cái chết, nhất định phải chết.
Nhưng trước khi chết, bắt buộc phải giết được Kiếm Tam, như vậy hắn chết mới không đáng tiếc.
Trương Khang Thành ra tay rất nhanh, mà khoảng cách của Lục Trần lại gần như thế, Trương Khang Thành tự tin có thể giết chết hắn.
Rầm rầm rầm!
Lúc Trương Khang Thành ra tay, một màn sáng đột nhiên xuất hiện trước mắt Lục Trần, đỏ như máu, sắc xanh chói mắt, sắc vàng rực rỡ, màn sáng còn vô hình trong suốt, nhưng không thể phủ nhận mỗi một vệt ánh sáng lưu chuyển phía trên đều có sức phòng thủ mạnh mẽ, bảo vệ Lục Trần một cách hoàn hảo.
Những thứ này tất nhiên là do Thiên tôn bên cạnh hắn tạo ra vì để đề phòng Trương Khang Thành.
Trương Khang Thành ngay cả tộc nhân cũng phản bội rồi, không có việc gì điên cuồng, ngu ngốc hơn điều này. Trước khi chết rất có khả năng hắn sẽ kéo theo cả Lục Trần xuống địa ngục.
Vì thế trong chớp mắt lúc Trương Khang Thành ra tay thì mọi ngườ xung quanh cũng đã ra tay rồi.
Két két két!
Cùng lúc đó có vài đạo ánh sáng đã vỡ vụn, nhưng màn ánh sáng bảo về Lục Trần quá nhiều, dựa vào sức của Trương Khang Thành căn bản không có cách nào phá giải. Huống hồ bên cạnh còn có một vị Vương tôn đang nhìn chằm chằm, hắn muốn giết chết Lục Trần ít nhất cần phải có sức mạnh của Hoàng Tôn hoặc Giả Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận