Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1740: Không muốn đánh lá bài thân phận lợi hại

Chấn Thiên tông.
Một tiểu tông môn bình thường, tông chủ là một Thiên Tôn, có hơn trăm đệ tử, nếu đặt môn phái này ở Cửu Thiên có lẽ rất bình thường, nhưng đặt ở Sơn Hải giới thì có vẻ nhỏ bé không đáng kể, là một tiểu môn phái sinh tồn trong khe hở.
Chấn Thiên tông tổng cộng có ba Thiên Tôn, tông chủ Lý Ngao, đại trưởng lão cùng với phu thê Lục Chính Hằng mà Lý Ngao quen biết được khi đi du ngoạn bên ngoài.
Hai dãy nhà ngói xanh, mấy cung điện, cộng thêm trăm mẫu dược điền trên một ngọn núi thấp bé, đây chính là sơn môn của Chấn Thiên tông.
Bên trong cung điện của một trong số đó có mấy người ở, vị trí chính là một nam tử trung niên thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, khí chất bình thường, có tu vi Thiên Tôn viên mãn, hắn chính là tông chủ Lý Ngao của Chấn Thiên tông.
Có hai người ngồi hai bên Lý Ngao, bên trái là một lão giả mặt đen thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, có cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ.
Bên phải là một nam tử trung niên mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, người này chính là Lục Chính Hằng, Thư Mộng Lan bế quan trùng kích Thiên Tôn cảnh nên không có ở bên cạnh.
Không khí trong điện có chút nặng nề.
“Đại trưởng lão, ngươi nói Phi Báo tông đã biết được chuyện của Cự Phong Đại Đế, đang trên đường đến Chấn Thiên tông sao?” Tông chủ Lý Ngao mở miệng, âm thanh trầm thấp quanh quẩn trong đại điện.
Sắc mặt Lý Ngao vô cùng khó coi, trong hai mắt dường như có lửa giận ấp ủ.
Lão giả mặt đen nói: “Tông chủ, chuyện này là thật, từ trăm năm trước tông chủ Phi Báo tông đã đột phá đến Đại Tôn, năm trưởng lão Thiên Tôn chúng ta cùng với lực của tông môn cũng không phải là đối thủ của Phi Báo tông, nhân lúc đại quân Phi Báo tông vẫn chưa đến thì nhanh chóng rời khỏi đi.”
Trên mặt lão giả mặt đen tràn đầy vội vàng.
Chấn Thiên tông chỉ là một tông môn tam lưu, nếu phát triển ổn định dựa theo tuần hoàn, không biết năm tháng nào mới có thể thăng cấp thành nhị lưu, chủ yếu không có tài nguyên và công pháp tu hành, nhưng thời gian gần đây ông trời đã chiếu cố Chấn Thiên tông.
Chấn Thiên tông phát hiện bảo tàng của Cự Phong Đại Đế vạn năm trước, có lẽ phóng mắt nhìn toàn bộ Sơn Hải giới, Cự Phong Đại Đế vô danh, nhưng đặt ở khu vực này của bọn họ, Cự Phong Đại Đế chính là nhân vật nổi danh, năm đó đã tạo ra một Đế tông bình thường có hơn mười vạn đệ tử.
Ba người bọn họ cơ duyên trùng hợp có được bảo tàng của Cự Phong Đại Đế, bao gồm rất nhiều điển tịch tu hành cùng với lượng lớn linh tinh.
Chuyện này vốn chỉ có ba người bọn họ biết, theo lý mà nói sẽ không truyền ra ngoài, nhưng hiện tại tin tức hết lần này tới lần khác được phát đi.
“Lục huynh, tông chủ không bạc đãi ngươi đúng chứ, vậy mà ngươi lại truyền tin ra ngoài.” Trong mắt lão giả mặt đen có hỏa diễm thiêu đốt, nhìn Lục Chính Hằng hờ hững nói.
Lục Chính Hằng lắc đầu, nói: “Không phải ta.”
“Không phải ngươi thì là ai?” Lão giả mặt đen hừ lạnh một tiếng: “Ta không biết truyền tin ra ngoài có lợi gì cho ngươi.”
Chuyện đạt được bảo tàng Cự Phong Đại Đế chỉ có ba người bọn họ biết, tông chủ sẽ không nói với bên ngoài, mà hắn trung thành với Chấn Thiên tông, lúc nào cũng rõ yếu là cái tội nên miệng lúc nào cũng đóng chặt, không thể truyền ra ngoài.
Vậy thì rốt cuộc ai truyền tin ra ngoài đã không cần nói rõ nữa.
Ngoại trừ Lục Chính Hằng còn có thể là ai.
Lục Chính Hằng mới đến Chấn Thiên tông mười mấy năm, không có tình cảm thâm hậu với tông môn, rất dễ dàng làm ra quyết định tổn hại tông môn.
Lý Ngao nói: “Đại trưởng lão, chuyện này không liên quan đến Lục huynh.”
Lão giả mặt đen nhìn về phía tông chủ Lý Ngao, người đó thở dài một hơi, nói: “Là ta có mắt không tròng, dạy ra một con sói mắt trắng.”
“Từ Phi!” Trưởng lão mặt đen thốt ra.
Da mặt Lý Ngao co giật mấy cái, giọng nói lạnh lẽo: “Không phải hắn thì còn có thể là ai.”
Sắc mặt Lý Ngao âm tình bất định, hắn đã làm sai một chuyện, đó là sớm nói tin lấy được bảo tàng Cự Phong Đại Đế cho đồ đệ, cho nên dẫn đến việc sài lang hổ báo.
Phi Báo tông, tông môn phụ cận, truyền thừa mấy ngàn năm, mặc dù không có tồn tại cấp Đế trấn giữ giống Chấn Thiên tông, nhưng tông chủ Phi Báo tông là một Đại Tôn, chỉ với người này, dùng hết sức của tông môn cũng không phải là đối thủ, huống hồ thực lực của cả Phi Báo tông mạnh hơn Chấn Thiên tông bọn họ gấp mấy lần.
Lão giả mặt đen nghe Lý Ngao giải thích, dùng ánh mắt áy náy nhìn về phía Lục Chính Hằng, ngượng ngùng nói: “Lục trưởng lão, xin lỗi, là ta hiểu lầm ngươi rồi.”
Lý Ngao cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Lục Chính Hằng, mỉm cười hỏi: “Lục huynh, ngươi cảm thấy chúng ta có nên rời đi hay không.”
Lý Ngao hỏi câu này rất thâm ý, hắn mơ hồ đoán được bối cảnh của phu thê Lục Chính Hằng không đơn giản, hắn cũng là ngẫu nhiên quen biết phu thê Lục Chính Hằng.
Mấy chục năm trước, hắn gặp phải kẻ địch không thể địch lại, một ma đầu hung danh hiển hách để ý đến hắn, muốn hút tinh huyết và tu vi của hắn, ma đầu này ở Hoàng triều Càn Nguyên, thuộc loại người ta nghe đến là tái mặt.
Bởi vì ma đầu này là một Vương Tôn.
Cấp bậc Vương Tôn vô cùng mạnh mẽ, vô địch dưới Đế cảnh, Hoàng thất cũng phải nể mặt hắn mấy phần, nếu không sẽ gặp nạn, trừ khi có Đại Đế ra mặt triệt để xóa bỏ ma đầu, nếu không không thể đắc tội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận