Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1742: Đại Đế?

Trong bóng tối, Lục Trần nói: “Làm sao ngươi biết lão già nhà ta?”
Lục Trần vốn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng sợ lão già nhà mình bị người lòng dạ khó lường lợi dụng, cho nên cần phải xét hỏi vài câu, nếu như tính nết người này bình thường không có trở ngại gì, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Lý Ngao bối rối, không biết lời nói của cường giả thần bí có ý gì, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra không phải vì bảo tàng của Cự Phong Đại Đế.
Giọng nói trong bóng tối rất trẻ trung, có lẽ là một người tu hành trẻ tuổi, chí ít cũng phải nhỏ hơn hắn nhiều, hơn nữa đối phương nói hắn quen biết lão già nhà người đó.
Ba chữ Lục Chính Hằng lập tức hiện lên trong đầu Lý Ngao.
Nghĩ đến đây, mắt của Lý Ngao sáng lên, kích động hỏi: “Dám hỏi Lục Chính Hằng Lục huynh, là phụ thân của tiền bối sao?”
Trong lòng Lý Ngao kích động, hắn biết thân phận của Lục Chính Hằng không đơn giản mà.
“Phải, ngươi và hắn quen biết như thế nào?” Lục Trần mặt không cảm xúc hỏi.
Lý Ngao không dám giấu diếm, vội vàng nói ra hết quá trình quen biết của hắn và Lục Chính Hằng.
Sau khi Lục Trần nghe xong, đứng trong bóng tối trầm tư, sau đó hỏi: “Có phải ngươi đã biết từ trước là thân phận của lão già nhà ta không đơn giản, nên mới giao thiệp không.”
Lý Ngao nghe thấy lời này, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, vội vã nói: “Tiền bối, mặc dù ta đoán được thân phận của Lục huynh không đơn giản, nhưng từ trước đến nay ta chưa từng lợi dụng thân phận của hắn để làm gì cả.”
“Thôi vậy.”
Lục Trần phất tay, cảnh cáo một câu: “Nếu như ngươi dám lợi dụng lão đầu nhà ta, cuối cùng chỉ có kết cục mua dây buộc mình.”
Khí tức cuồn cuộn rơi lên người hắn, Lý Ngao lập tức mềm nhũn hai chân, quỳ xuống đất, đồng thời cơ thể nhận lấy áp lực vô tận, xương cốt giống như muốn gãy nát.
Hai mắt Lý Ngao mở to, cảm giác như nghẹt thở.
“Thật mạnh.”
Trong lòng Lý Ngao vô cùng hoảng sợ, khí tức người thừa kế của Lục Chính Hằng quá mạnh mẽ, e rằng còn mạnh hơn khí tức của Càn Nguyên hoàng chủ gấp trăm lần.
Hắn đã từng may mắn được gặp mặt Hoàng chủ Đế cảnh kia một lần, khí tức cực kỳ cường đại, nhưng luồng khí tức này, còn mạnh hơn khí tức của Càn Nguyên hoàng chủ nhiều.
May mà luồng khí tức này loé lên rồi biến mất, Lục Trần chỉ cảnh cáo đối phương, nếu không cơ thể của Lý Ngao không thể chịu đựng được khí tức của hắn trong một giây, sẽ nổ tung thành sương máu.
Lục Trần nói xong, biến mất thần không biết quỷ không hay.
Lý Ngao nhìn thấy bóng người trong bóng tối biến mất, đối phương biến mất như thế nào hắn cũng không nhìn rõ, thở hồng hộc, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhưng trong lòng Lý Ngao cực kỳ kích động, nhi tử của Lục huynh tìm đến cửa, cảnh giới vô cùng đáng sợ, thấp nhất cũng phải là Đại Đế, nói như vậy, giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt của Chấn Thiên tông, há chẳng phải là thấy việc đơn giản sao.
Lý Ngao nghĩ đến đây, mây mù trong lòng liền được quét sạch, cả người trở nên thoải mái.
Lục Chính Hằng vừa mới trở lại phòng, một giọng nói quen thuộc xuất hiện bên tai: “Lão già, không thành thật ở lại Kiếm Đế cung, chạy đến ở trong loại tông môn nhỏ bé không đẳng cấp thấp này làm gì thế.”
Lục Chính Hằng quay đầu qua, nhìn Lục Trần đang đứng trước mặt, vẻ mặt không còn gì để nói nhìn hắn.
Lục Trần thật sự cũng rất cạn lời với lão đầu nhà mình, buông thả hưởng phúc không thích, nhất định phải ra ngoài tự lực cánh sinh.
Quan trọng là cảnh giới còn dừng lại ở Thiên Tông sơ kỳ, nếu ở Kiếm Đế cung, thì đã thăng lên Thiên Tôn viên mãn từ lâu rồi.
“Tiểu tử thúi, không biết lớn nhỏ.” Lục Chính Hằng cáu giận nói một câu, tiểu tử này không hề tôn trọng hắn.
Nhưng Lục Trần xuất hiện trước mặt hắn, trong lòng Lục Chính Hằng cực kỳ vui vẻ, hỏi: “Tiểu tử thúi, ngươi trở lại bao lâu rồi.”
Lục Trần đáp: “Quay lại mấy năm rồi, luôn bế quan, gần đây mới ra ngoài, đúng rồi, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta, tại sao lại không ở lại Kiếm Đế cung.”
Lục Chính Hằng lắc đầu, nói: “Không quen.”
Lời này của Lục Chính Hằng không sai, thực sự không quen với cuộc sống ở Kiếm Đế cung, bởi vì những Đại Đế, thậm chí là cường giả Thánh Đế đều cung kính với hắn, còn gọi hắn là tiền bối.
Cảnh giới của những người kia còn cao hơn hắn mấy bậc, từng tiếng tiền bối vào tai, cảm thấy cực kỳ chói tai, không quen, cho nên mang theo lão bà ra ngoài lịch luyện.
Mặc dù cuộc sống ở Chấn Thiên tông có hơi túng quẫn, nhưng tự do tự tại, hắn khá cuộc sống như này.
Lục Trần thấy lão già nói như vậy, cũng không khuyên nhủ.
Lục Chính Hằng nói: “Những ngày ngươi rời khỏi Sơn Hải giới, nương của ngươi cứ nhắc mãi, rất lo lắng, bây giờ ngươi quay lại rồi, nàng sẽ rất vui vẻ.”
Lục Chính Hằng nói xong, dùng thần niệm đánh thức Thư Mộng Lan đang bế quan.
Không lâu lắm, Lục mẫu đi ra từ mật thất, lúc ánh mắt rơi trên người Lục Trần, sự vui mừng to lớn lấp đầy trong lòng, chạy đến ôm chặt Lục Trần: “Tiểu bảo, cuối cùng ngươi cũng trở về, ngươi có biết nương rất lo lắng cho ngươi không.”
Lục Trần nghe thấy lời này, cười khổ nói: “Nương, ta cũng không phải tiểu hài tử nữa, làm việc tự có chừng mực.”
Lục mẫu lập tức trừng mắt, trách mắng: “Có chừng mực, mấy vị sư phụ của ngươi cũng chưa từng đến ngoại giới, không biết bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, ngươi mới Thiên Tôn đã chạy đi, còn nói mình có chừng mực, có chừng mực cái rắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận