Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 339: Kiếm ý hộ thể xoay quanh

Phải thừa nhận là kiếm ý khó giải.
Điều này cũng thiết lập địa vị tôn quý của kiếm tu trong võ giả.
Nhưng mà muốn ngưng tụ kiếm ý thì cực kỳ khó khăn, hay là nói khó như lên trời, trong một ngàn kiếm tu chỉ có thể có một người ngưng tụ được kiếm ý, muốn nâng cao cấp độ và cảnh giới của kiếm ý, giống như núi thần Thái Cổ chắn ngang trước mặt kiếm tu, muốn vượt qua lại càng vô cùng khó khăn.
Hơn phân nửa kiếm tu trong mười vực đều đến từ Kiếm Đế cung.
Kiếm Đế cung có tổng cộng chín phong, mấy trăm ngàn kiếm tu.
Bên trong chín phong, mỗi một phong chủ đều là đại Thánh giả, đều lấy kiếm tu làm đầu.
Nhưng mà chỉ có phong chủ của ba phong đứng đầu mới có thể xưng Kiếm Thánh, bọn họ tu luyện kiếm ý tới trình độ cấp Thánh, tuy phong chủ sáu phong sau đạt tới tu vi Thánh cảnh, nhưng mà cấp độ kiếm ý còn kẹt ở cấp Hoàng đỉnh phong, không thể trở thành Kiếm Thánh.
Nói cách khác, mười vực to lớn chỉ có ba kiếm tu trở thành Kiếm Thánh.
Cũng đúng, chung quy kiếm tu quá quái dị, nếu như ai ai cũng có thể thăng cấp Kiếm Thánh thì Kiếm Đế cung sớm đã thống nhất mười vực rồi.
Lục Trần cảm thấy đột phá Nguyên Thần cảnh không có khả năng lắm, nên tu luyện kiếm ý, tăng cấp độ kiếm ý, hai tháng nay, kiếm ý tăng lên không ít, chí ít thì một kiếm ý có thể dễ dàng xuyên qua đầu, tay Nguyên Thần cảnh.
Đột nhiên, cửa tự động mở ra.
Lục Trần mở mắt, trong mắt có tam quang lưu chuyển, kiếm ý thu lại, hòa vào thân thể, lúc đi ra vừa vặn gặp được mấy võ giả Nguyên Thần cảnh của cửa tiệm Cổ gia, hình như bọn họ tìm đến mình.
“Lục Trần tiểu hữu.”
Một người nhìn về phía Lục Trần rồi gọi.
Lục Trần đi tới.
Đám người này tìm đến mình, hẳn là đã ủ thành công Hổ Liệt tửu.
“Nơi này không tiện nói chuyện, đi ra bên ngoài đi.” người này nói.
Lục Trần nhẹ gật đầu, theo mấy người rời đi, đến một cái xó xỉnh không người, người này nói: “Lục Trần tiểu hữu, chưởng quỹ Cổ Hải truyền lời, để bọn ta hộ tống ngươi đến hoàng thành Bắc Chu.”
“Nguyên do là vì đường xá xa xôi, trên đường còn có nhiều yêu thú và tội phạm, nên để bọn ta hộ tống ngươi.” lại một người nói.
“Đi thôi.”
Lục Trần mở miệng nói.
Lục Trần theo bọn họ rời đi, đi tới chuồng ngựa, trong chuồng có một nhóm Hắc Phong mã, loại Hắc Phong mã này là yêu thú cấp bốn, tương đương với võ giả Siêu Phàm cảnh của nhân loại.
Hình thể của Hắc Phong mã cường tráng, da lông đen nhánh đến phát sáng, giống như tơ lụa màu đen, con mắt sáng ngời trông rất có thần.
Loài ngựa này có thể đi hàng nghìn dặm một ngày.
Khoảng cách giữa thành Hà Khúc và hoàng triều Bắc Chu trọn mấy vạn dặm, không có Truyền tống trận, chỉ có thể cưỡi ngựa tiến về hoàng thành Bắc Chu.
Lục Trần cộng thêm năm võ giả Nguyên Thần cảnh, cần sáu con Hắc Phong mã, sau đó cưỡi Hắc Phong mã rời khỏi thành Hà Khúc.
Không thể không nói, tốc độ của Hắc Phong mã rất nhanh giống như một cơn gió, năm sáu canh giờ trôi qua đã rời xa thành Hắc Phong mấy ngàn dặm, lúc này, Lục Trần và mấy võ giả Nguyên Thần cảnh ngồi nghỉ ngơi trên một mảnh đất trống.
Mấy người nướng thịt thỏ, một người cười hỏi: “Lục Trần tiểu hữu là người địa phương nào vậy?”
Lục Trần thở dài một hơi rồi nói: “Muốn ra tay thì ra tay, làm gì lề mà lề mề, các ngươi tốt xấu gì cũng là năm Nguyên Thần cảnh, chẳng lẽ còn muốn đánh lén, sợ ta chạy được à?”
Lời nói của Lục Trần khiến sắc mặt năm người cứng đờ.
Mấy giây sau đó, một người lúng túng nói: “Lục Trần tiểu hữu, ngươi như này là có ý gì?”
Lục Trần nói tiếp: “Thành Hà Khúc một đường hướng bắc, bên ngoài khoảng ba trăm dặm là hoàng thành Bắc Chu, mà các ngươi rời thành Hà Khúc đã một đường hướng nam, dãy núi Yêu Thú Hắc Vân cách mấy ngàn dặm, là giao giới giữa hoàng triều Bắc Chu và hoàng triều Thần Ưng, lại đi lên phía trước trăm dặm hẳn là dãy núi Yêu Thú Hắc Vân.”
Lời nói của Lục Trần khiến bọn họ lấy làm kinh hãi.
“Nếu ngươi đã biết, bọn ta cũng không còn gì để nói nhiều.” sắc mặt năm người lạnh xuống, trong mắt tỏa ra sát ý.
Bọn họ nhận mật lệnh, muốn bọn họ dẫn theo Lục Trần tiến về dãy núi Yêu Thú Hắc Vân, sau đó chém giết.
Vù!
Xung quanh không gió mà lạnh, một thanh trường đao sáng như tuyết bổ hướng về phía cổ Lục Trần, đao quang ác liệt, ánh sáng chiếu ra cực kỳ đáng sợ.
Một võ giả Nguyên Thần cảnh bùng nổ sát cơ trước tiên, muốn một đao chặt đứt cái cổ Lục Trần.
Lục Trần cười khẩy, nắm đấm ánh lên lôi điện xen lẫn đáng sợ, đấm ra một quyền, đụng vào trường đao, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, trường đao đã chia năm xẻ bảy.
Một màn này khiến người xung quanh trợn tròn mắt, hiện rõ trong mắt sự kinh hãi không thể tin.
Vũ khí của bọn họ tuy không phải là Vương khí, không đạt tới trình độ cứng cáp của Vương khí nhưng ít ra cũng thuộc loại kim loại cứng rắn dung luyện thành, cực kỳ sắc bén, đừng nói là Siêu Phàm cảnh, cho dù là cấp Vương giả cũng không dám tùy tiện dùng tay không đụng chạm với lưỡi đao sắc bén, trừ phi là tu hành Luyện Thể quyết cực kỳ mạnh.
Bây giờ một võ giả Siêu Phàm cảnh viên mãn lại tay không đánh nát vũ khí của hắn khiến người xung quanh phải giật mình.
“Cùng ra tay!”
Bốn tên còn lại đằng đằng sát khí nói, bọn họ xuất chưởng, chưởng lực bành trướng như cuồng phong phun trào hướng về phía Lục Trần.
Ầm!
Trên người Lục Trần bộc phát ra một vệt quang mang mạnh mẽ chói mắt, một đạo, hai đạo, trọn vẹn mấy chục đạo kiếm ý vây quanh thân thể hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận