Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1540: Cướp ngục

Hắn nhận ra, lão giả trong tay thanh niên là thống lĩnh quản lí ngục giam, đối phương là một cường giả Đại Đế, bất luật kẻ nào tới đây đắc tội sẽ bị Đại Đế này đánh chết, cho dù không giết được nhưng gây ra động tĩnh lớn cũng sẽ thu hút cường giả khác tới tiếp viện.
Tóm lại, sau khi vào đây rồi thì khó mà ra ngoài được.
"Ngươi biết mình đang làm gì không? Nghĩ có thể cứu được những người này à, ngây thơ thật đấy." Lão giả coi ngục lạnh giọng nói, trong mắt chứa đựng sát khí nồng đậm.
"Nói nhảm câu nữa ta sẽ giết ngươi." Lục Trần lạnh lùng uy hiếp, sau đó đưa bàn tay chạm vào cấm chế, ngay sau đó liền thở phào nhẹ nhõm, tầng cấm chế này không mạnh lắm, hắn có thể phá được.
Bên cạnh, lão giả nghe thấy lời uy hiếp của Lục Trần bèn ngậm miệng luôn. Tuy hắn bị phế nhưng không có nghĩa là hắn đã xong đời rồi. Hắn còn có thể bắt đầu lại từ đầu, một khi người bên ngoài phát hiện có kẻ cướp ngục, hắn sẽ có cơ hội sống sót, lúc đó ắt có thể tu luyện lại từ đầu.
Mặc dù lão giả có suy tính riêng trong lòng, nhưng hắn vẫn rất khó hiểu, không biết tại sao người của Sơn Hải giới lại dám tới Thiên Yêu giới, lại còn tìm tới chỗ của Ninh Thiên Quân.
Vì sao đối phương có thể tránh được Thiên Ngân của những cường giả gần đó rồi tiến vào Thiên Yêu giới một cách thuận lợi.
Vì sao đối phương lại tới cứu người, nơi này không giam giữ người của Sơn Hải giới.
Trong lòng lão giả có mười vạn câu hỏi vì sao nhưng không dám hỏi.
Lục Trần ném lão giả xuống đất, sau đó khẽ vận động thân thể, hắn nhìn chằm chằm cấm chế pha lê trong suốt trước mặt, sau đó nhẹ nhàng thở ra và bắt đầu huy động linh lực khổng lồ trong cơ thể, nắm đấm sáng chói như mặt trời nện mạnh vào cấm chế.
Răng rắc!
Cấm chế phát ra tiếng nứt giòn giã, mặt ngoài xuất hiện từng vết rạn như mạng nhện, vết nứt càng ngày càng nhiều, sau đó vỡ vụn ngay lập tức rồi từ từ biến mất.
Người đầu chuột sững sờ khi thấy cấm chế bị phá vỡ, đột ngột có được tự do khiến hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng truyền tới: "Ở yên đây đợi lệnh."
Giọng điệu mang ý ra lệnh khiến người đầu chuột giận dữ theo bản năng, bộ lông màu tím của hắn dựng đứng lên. Hắn là ai, huyết mạch của Hư Không thử đang chảy trong cơ thể này.
Chẳng qua là vì huyết thống không thuần nên vương tộc Hư Không thử không muốn gặp hắn, cho nên bản thân mới ra ngoài chiếm núi làm vương, trước khi bị giam giữ còn tung hoành khắp Ninh châu, tạo ra nhiều điều tai tiếng xấu.
Chỉ là bởi vì đắc tội với người nhất mạch của Ninh Thiên Đế nên mới bị giam ở đây.
Con Hư Không thử này vốn định nói lời châm chọc nhưng nghĩ đối phương đã dám tới cướp ngục, lại nhẹ nhàng thổi bay cẩm chế mà hắn không thể nào phá vỡ chỉ bằng một quyền, điều này cho thấy hắn không phải đối thủ của người đó.
Đây có thể là một kẻ cùng hung ác hơn cả hắn.
"Sao, ngươi có ý kiến?"
Lục Trần thoáng thấy lửa giận trong mắt đối phương, ánh mắt loé lên một tia hàn quang sắc bén, khí tức cường đại cuồn cuộn bộc phát ra, đánh thẳng vào thân thể Hư Không thử.
Xì!
Đối mặt với Lục Trần, con Hư Không thử này hoàn toàn không có sức phản kháng, nó bị lực lượng vô cùng khủng bố đánh trúng thân thể, đập vào vách tường, sau đó phun ra máu.
"Không có ý kiến."
Hư Không thử hoàn toàn không để ý tới đau đớn trên người, trả lời lại ngay lập tức.
Con Hư Không thử cảm thấy cực kỳ phiền muộn, sao lại có một kẻ không nói đạo lý chút nào, vừa không hợp ý đã động tay động chân với hắn.
Nhưng điều đó cho thấy đối phương quả nhiên đúng như dự đoán, là một người vô cùng độc đoán và tàn nhẫn.
Lục Trần thấy đối phương khuất phục, quay đầu nhìn về phía một người trong ngục bên phải, đây là một tráng hán đang ở trần nửa người, tướng mạo thô kệch, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, tràn đầy sức mạnh mang tính bùng nổ, trông hắn giống như Nhân tộc nhưng con ngươi màu tím đã phản bội hắn.
Lục Trần không biết đó là loại yêu gì, nhưng hắn không quan tâm.
Mục đích của hắn là thả tất cả những người bị giam giữ, gây náo loạn Ninh phủ một phen, tạo ra hỗn loạn rồi kiếm chút lời từ Ninh Thiên Quân.
Tên tráng hán có đôi mắt màu tím không ngang ngược như Hư Không thử, hắn khẽ gật đầu với Lục Trần như thể cảm ơn rồi nhắm mắt lại.
Lục Trần đi xuống hành lang rồi phá huỷ một mạch hơn mười phòng giam. Nhưng hắn có chút thất vọng, thả hơn mười người ra mà một Hoàng Tôn cũng không có. Đừng nói tới Hoàng Tôn, ngay cả Đại Đế cũng không nổi, cảnh giới cao nhất là Vương Tôn và những người dưới Vương Tôn.
Một khắc sau, Lục Trần thả bốn năm trăm người ra. Trên hành lang, đám người được thả ra đang gào thét điên cuồng giống như giải toả. Trong đó có bốn trăm năm mươi người là Nhân tộc, đối mặt với sự giúp đỡ của Lục Trần, họ rất khó hiểu, có người không nhịn được hỏi: "Các hạ là...?"
Nhóm người này bình tĩnh lại, nhìn về phía Lục Trần với ánh mắt nghi hoặc, không hiểu vì sao đối phương lại cứu họ.
"Chắc các ngươi là chiến sĩ Long Huyết."
"Đúng vậy."
Lập tức có người trả lời.
"Có người nhờ ta đi cứu các ngươi." Lục Trần nhàn nhạt nói.
"Đa tạ các hạ."
Mọi người nghe đến đây, bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra là vậy, họ còn bảo sao là người xa lạ, lý gì đối phương lại tới cứu bọn họ.
Lão giả bị Lục Trần phế bỏ, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận