Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1288: Bảo bối phiền phức

Năm đó lão giả lưu lạc ở một di tích, sau khi gặp phải nguy cơ sinh tử, hấp hối chạy ra ngoài, vừa hay được Phong Bách cứu nên nhất định phải trả ân tình này.
Phong Bách thành chủ đứng ở trên không trung, thấy Lưu tiền bối nói vậy, trong lòng lập tức có nắm chắc.
Trong mắt Phong Bách thành chủ, với thân phận của Lưu tiền bối, giết chết đệ tử bình thường của Kiếm Đế cung, có lẽ Kiếm Đế cung sẽ không hỏi đến đúng không.
Dù sao cũng là đệ tử Kiếm Đế cung khiêu khích trước.
“Người là do sư đệ Yến Tử Hiên của ta giết, nhưng… ngươi dám động đến hắn sao?” Liễu Mục quay đầu lại nhìn thoáng qua Yến Tử Hiên, giọng điệu thản nhiên nói.
“Cái gì?”
Sắc mặt lão giả Vương Tôn của Ly Hỏa cung thay đổi ngay tức khắc.
Trong suy nghĩ trước đó của hắn, mặc dù Kiếm Đế Cung là thế lực siêu cấp nhưng cũng có rất nhiều đệ tử bình thường, nếu như có mấy đệ tử ỷ vào thân phận mắt cao hơn đỉnh, khiêu khích cấp bậc Vương Tôn như hắn, cho dù là giết, cao tầng Kiếm Đế cung cũng chỉ sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng có một số đệ tử thân phận rất tôn quý, sau lưng có sư tôn mạnh mẽ, không chỉ hắn không đắc tội được, cho dù cử toàn bộ nội tình của Ly Hỏa cung cũng không đắc tội nổi.
Rất rõ ràng, Yến Tử Hiên đã lên bảng.
Sư tôn phía sau Yến Tử Hiên rất mạnh, là đại năng tuyệt thế, cấp bậc kiếm ý chỉ kém Trịnh Thuần Quân và Lạc Quân Lâm.
Cấp số này vô cùng khủng bố, khủng bố đến mức tùy tiện đến Ly Hỏa cung một chuyến là có thể khiến cho Ly Hỏa cung sụp đổ trong nháy mắt.
Sắc mặt lão giả lập tức khó coi, trong lòng thầm mắng một câu xúi quẩy.
“Ngươi lại là ai?” Lão giả nhìn Liễu Mục hỏi.
Bỗng nhiên lão giả nhớ đến thanh niên áo trắng trước mắt này quá yêu nghiệt, có tu vi Chí Tôn sơ kỳ, kiếm ý cấp Tôn sơ kỳ, là một Song Tôn đáng sợ.
Chỉ sợ đối phương cũng có bối cảnh rất lớn ở Kiếm Đế cung.
“Liễu Mục!”
Nghe vậy, thân thể lão giả hơi run rẩy, bản năng muốn quay đầu rời đi, không xen vào việc của người khác nữa.
Liễu Mục tư chất yêu nghiệt, đi con đường quy tắc kiếm đạo nhập Thánh Vương, được xưng là tam đại bảo bối phiền phức của Kiếm Đế cung cùng với Bùi Kỵ và Nguyễn Trần Sương.
Dù sao thì hậu bối đi con đường quy tắc kiếm đạo nhập Thánh Vương ở Kiếm Đế cung cũng chỉ có ba người họ, một khi động đến một người nào trong số họ, hai Kiếm Đế chí cường đó cũng sẽ bị kinh động, có lẽ người ta sẽ không thèm trấn giữ giới thành nữa mà trực tiếp giáng lâm Ly Hỏa cung, xách kiếm chém chết ngươi.
Lão giả nhìn thoáng qua Phong Bách thành chủ, lửa giận trong lòng thiêu đốt, lần này lửa giận đều chuyển dời đến trên người Phong Bách thành chủ.
Trong lòng phỉ báng một câu, con trai ngươi tu hành không ra làm sao, hì, mắt nhìn lại cay độc đó.
Sơn Hải giới mênh mông như thế, thế lực nhiều như sao trời, phần lớn đều là thế lực Ly Hỏa cung có thể đắc tội, nhưng con trai ngươi hết lần này tới lần khác lại trêu chọc người mà ngay cả Ly Hỏa cung cũng không đắc tội nổi.
Phong Bách thành chủ tiếp xúc với ánh mắt của lão giả, ánh mắt đối với hắn không tốt, điều này khiến hắn rất nghi hoặc, vội vàng hỏi: “Lưu tiền bối...”
“Ngươi sinh ra đứa con trai tốt đó!” Lão giả tức giận mà cười.
Phong Bách thành chủ kinh ngạc vui mừng nói: “Lưu tiền bối, ngươi cũng cảm thấy con trai ta ưu tú sao, vốn ta còn muốn hắn bái nhập môn hạ của ngươi đó, hây...”
Sau đó, Phong Bách thành chủ lại nhìn về phía đám người Yến Tử Hiên, sát ý trong ánh mắt bắt đầu khởi động, giọng điệu lạnh lẽo: “Lưu tiền bối, ngươi ngăn cản bọn họ giúp ta một lúc, ta sẽ đích thân ra tay giết bọn họ.”
“Giết, giết quần què!” Trong lòng Lưu tiền bối tức giận đến đau gan.
Phong Bách thành chủ cũng không biết trong lòng Lưu tiền bối tức giận, hiện tại hắn chỉ muốn giết chết mấy hung thủ trước mắt, khí thế quanh thân bạo động, một cánh tay tăng vọt mấy trăm mét phóng ra sát khí khủng bố mãnh liệt bao trùm mọi người ngoại trừ Liễu Mục ra.
Lão giả nhìn thấy cảnh tượng này, có chút choáng váng, hắn nợ Phong Bách thành chủ một nhân tình, không thể không trả, nhưng mấy người trước mắt này lại là người hắn không đắc tội nổi, khiến hắn khó chịu muốn khóc.
“Sư huynh, ngươi chặn hắn một lúc đi!” Lục Trần nhìn về phía Liễu Mục nói.
Nói xong hắn đạp về phía trước, kiếm ý quanh thân chuyển động cho người ta một luồng cảm giác cực kỳ sắc bén, không chỉ như thế, hai mắt Lục Trần cũng trở nên vô cùng đáng sợ, nhìn chằm chằm bàn tay ngày càng gần, kiếm ý quanh thân đều hội tụ vào lòng bàn tay, vỗ mạnh một cái, một chưởng kiếm do kiếm ý ngưng tụ rời tay va chạm với bàn tay trên không trung.
Trong lòng Phong Bách dâng lên cảm giác kỳ diệu, hắn cảm giác luồng công kích đó có thể phá công kích của hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, khí tức tăng vọt, mặt ngoài bàn tay khổng lồ bao trùm một tầng ánh sáng màu vàng kim, hoa văn quy tắc lưu chuyển, phóng ra luồng lực lượng bàng bạc trấn áp thiên địa.
Ầm!
Công kích của Phong Bách thành chủ đập nát chưởng kiếm của Lục Trần, chỉ là quy tắc tràn ngập trong lòng bàn tay hắn cũng bị kiếm ý sắc bén đâm thủng.
Lục Trần chỉ cảm giác được một luồng lực lượng to lớn đánh vào cơ thể, thân thể bị chấn đến lùi về phía sau một bước, huyết khí trong cơ thể đều quay cuồng.
“Sư đệ!”
Yến Tử Hiên kêu lên một câu.
Yến Tử Hiên có chút tức giận, thầm tức giận sao bản thân chưa đột phá Thánh Vương, nếu không, đâu thể trơ mắt bất lực nhìn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận