Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1345: Cùng nhau cướp của người giàu chia cho người nghèo

Lúc này, Kha Dĩ Nhu nhìn Tây Môn Vũ, nghi ngờ hỏi: “Ngay cả ta cũng không phát hiện Huyết Tế trận, sao ngươi phát hiện?”
Vừa nói ra lời này, Tô Nghênh Hạ, Diêu Hi, Mai Ôn Luân lao nhao nhìn Tây Môn Vũ.
Đúng vậy!
Bọn họ chính là Thiên Đế cảnh, tồn tại mạnh nhất Sơn Hải giới, cũng không phát hiện không gian Huyết Hải dưới lòng đất Ngũ Hành Thiên, nếu như phát hiện, nhất định sẽ nhận thấy khác thường.
Nhưng hoàn toàn không phát hiện dòng sông máu tồn tại, thực sự rất kỳ quái.
Tây Môn Vũ vội vàng tôn kính nói: “Bởi vì vãn bối rất nhạy cảm đối với đạo Hư Không, ngửi được một chút oán khí bất thường, cảm giác có điểm giống oán khí chúng sinh trong truyền thuyết, cho nên mới tìm đến nơi này, sở dĩ các tiền bối không phát hiện, có lẽ là chưa tra xét rõ ràng, nếu như các tiền bối tra xét rõ ràng, hẳn là có thể tìm ra dấu vết.”
Nhóm người Kha Dĩ Nhu khẽ gật đầu, trước kia các nàng quả thật chưa từng tra xét rõ ràng, đại khái nhìn lướt qua, bởi vì trong lòng cảm thấy Thiên Yêu trốn vào Sơn Hải giới không lật nổi sóng gió gì.
Thiên Yêu cũng vì cảm thấy tiến vào Sơn Hải giới không có uy hiếp thế nên khinh thường.
Chủ yếu là lúc trước khí tức của Lục Trần đột ngột mất tích, khiến các nàng cảm thấy có một chút dị thường, hơn nữa các nàng gửi lại thần niệm ở trên người Lục Trần, có cảm ứng đặc biệt, khi Tây Môn Vũ gỡTị Thiên Châu xuống, lập tức xác định vị trí của Lục Trần nên đến nơi này.
“Nói như vậy Sơn Hải giới mấy ngày còn lại cũng có thể tồn tại tà trận.” Đôi mắt đẹp của Kha Dĩ Nhu thâm thúy, giờ phút này nàng im lặng đứng nguyên tại chỗ, khí chất linh hoạt kỳ ảo xuất trần, giống như một bức họa xinh đẹp.
Sau một lúc, Kha Dĩ Nhu bình tĩnh nói: “Ta sẽ phái người đi điều tra tà trận.”
Sau khi nói xong, đôi mắt đẹp nhìn Tây Môn Vũ, ý tứ không cần nói cũng biết.
“Tiền bối, Tịnh Thế Thần Hồ của ta tạm thời gửi lại ở chỗ ngươi.” Tây Môn Vũ thấy đối phương nhìn hắn, lập tức rất dễ nói, hai tay dâng hồ lô trong tay lên.
Kha Dĩ Nhu nhận lấy, trên thân thể tách ra thần quang, xé mở không gian rời đi, biến mất cùng Kha Dĩ Nhu, chỉ thấy những thứ xung quanh kia không nhúc nhích, thân thể Thiên Yêu rơi vào trong giấc mộng không hề báo trước phong hoá, giống như nham thạch đã trải qua gió táp mưa sa khá lâu nên hiển nhiên phong hoá, ngay cả vết máu cũng không để lại.
Tây Môn Vũ nhìn thấy một pháp bảo Thần Đế khí của mình cứ dâng lên như vậy, thấp thỏm trong lòng, không biết Đại Mộng Thiên Nữ có thể trả lại cho hắn hay không.
Hẳn là có, dù sao đối phương là tiền bối.
Nếu như đối phương không trả lại, hắn không có bất kỳ phương pháp xử lí, sợ rằng kêu cả lão tổ tông nhà mình cũng không lấy lại được.
Mặc dù lão tổ tông nhà mình là cường giả cấp Thần Đế, năng lực bảo mệnh xếp thứ nhất, không ai dám xưng thứ hai, khuyết điểm là công kích chính diện yếu, thần hồn cũng yếu, chỉ xếp hạng cuối cùng trong nhóm mười người ở Thần Đế bảng.
Lúc trước Tây Môn Vũ đã âm thầm đoán, nếu Đại Mộng Thiên Nữ phóng ra Thần giới bọn họ, thực lực của nó đủ để đứng vào nhóm ba.
“Cá chạch nhỏ, đừng lo lắng, đợi thu xong oán niệm thì trả lại cho ngươi.” Hoa Điệp thấy sắc mặt Tây Môn Vũ không tốt, an ủi một câu.
Hoa Điệp không an ủi còn tốt, vừa an ủi như vậy, trong lòng Tây Môn Vũ hoàn toàn không chắc chắn.
Nữ nhân này mới vừa rồi còn uy hiếp mình tới, muốn lấy những bảo vật khác, căn bản không thể tin lời của nàng nói.
Theo Kha Dĩ Nhu, Tô Nghênh Hạ, Diêu Hi, Mai Ôn Luân cũng lập tức rời đi, chỉ còn lại ba người tại chỗ.
Ánh mắt Hoa Điệp khẽ híp lại, quét tới quét lui ý tốt ở trên người Tây Môn Vũ, cuối cùng trừng mắt nói: “Này, con lươn nhỏ, ngươi cho ta một thùng máu tươi thì tính toán xong chuyện ngươi chọc ta tức giậni.”
Lời nói vừa dứt, trước mặt Hoa Điệp đột nhiên có thêm một người cao lớn.
Tây Môn Vũ thấy thùng lớn trong tay người sau, suýt nữa ngã xuống đất ngất đi, một cái thùng lớn như vậy, lấy cạn máu của mình cũng không chứa đầy được.
Tây Môn Vũ lập tức hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, sắp khóc: “Tiền, tiền bối.”
“Sư phụ, ta chuẩn bị cho ngươi xong rồi!” Lục Trần lấy một cái bình ngọc ra, trước lấy máu của Tây Môn Vũ.
“Hì hì, vẫn là Tiểu Lục Trần tốt với sư phụ.” Hoa Điệp duỗi tay mượn bình ngọc của Lục Trần, sau đó chuẩn bị rời đi, chỉ là mới vừa đi hai bước, xoay người nhìn Lục Trần: “Đúng rồi Tiểu Lục Trần, đồ vật sư tổ cho ngươi thì lĩnh ngộ tử tế, rất quan trọng, ngàn vạn đừng làm mất.”
Hoa Điệp nói xong, xé mở không gian rời đi.
“Đồ vật sư tổ cho hắn?” Lục Trần nhíu mày, chẳng lẽ là lão già khùng điên vừa thấy mặt đã gọi mình là đại tôn tử bảo bối kia.
Lục Trần nghĩ tới, ban đầu nghe Yến Tử Hiên nói, sư phụ của sư phụ nhà mình tên là Mạnh Du Nhiên, bởi vì nuôi dưỡng ba Thiên Đế, hai người gần Thiên Đế, được người đời tôn là Đế sư, bản thân Đế sư là Đại Thiên Tôn cảnh.
Hai lần gặp phải lão đầu điên hơi thở có điểm giống Vương Tôn, Đế sư Mạnh Du Nhiên cảnh giới không thể nào nhất thành bất biến, vẫn ở đại Thiên Tôn cảnh.
Nói như vậy, lão già điên khùng chính là sư tổ.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Trần im lặng, ngươi nói ngươi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói là sư tổ của ta là được, hét đại tôn tử bảo bối gì chứ.
Cho dù là ai thì vô duyên vô cớ bị chiếm lợi thế, trong lòng cũng không thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận