Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1597: Ai mới là kẻ già mồm át lẽ phải?

Mấy phương thế lực siêu cấp, cự đầu Lôi tộc, cự đầu Thượng Tiêu thiên cung, cự đầu Đao Thần điện cùng với mấy cự đầu còn lại, ánh mắt đều dừng trên người Hoa Điệp, mang theo sự ghen ghét nồng đậm.
"Ta có ba sư tỷ, đương nhiên là tốt rồi." Hoa Điệp đắc ý nói, sau đó lại chuyển giọng: "Có điều bản nguyên thế giới không phải là sư tỷ tặng cho ta, mà là đồ đệ ngoan của ta hiếu kính sư phụ, bao gồm bản nguyên thế giới của hai tiểu lão đầu Lạc Quân Lâm và Trịnh Thuần Quân nữa, cũng là đồ đệ ngoan nhà ta tặng đó, thế nào, ngươi có ý kiến à."
Hoa Điệp ngẩng đầu đắc ý, nhìn chằm chằm Vẫn Thần sơn tôn chủ.
Nghe xong Hoa Điệp nói thế, ánh mắt mọi người ở đây loạt xoạt dừng trên người Lục Trần.
Vô cùng kinh ngạc, bản nguyên thế giới lại được Lục Trần tặng như là lễ vật.
"Lục Trần tiểu hữu, cảm ơn vì đã tặng bản nguyên thế giới, mới khiến cho ta bước vào cảnh giới cuối cùng nhất." Lạc Quân Lâm hợp thời chắp tay với Lục Trần, ngữ khí mang theo cảm kích.
Hai người Nguyễn Trần Sương, Bùi Kỵ hết sức kinh ngạc, thì ra các sư phụ đồng thời tấn chức Thiên Đế, còn có liên quan tới Lục Trần.
Nghe Lạc Quân Lâm cảm tạ, mọi người xác định bản nguyên thế giới chính là Lục Trần đưa ra.
Những cự đầu Thánh Đế cũng đều đặt ánh mắt lên người Lục Trần, trầm mặc, bọn họ không nghĩ ra, lấy cảnh giới của Lục Trần làm sao có thể được đến thứ nghịch thiên như bản nguyên thế giới chứ.
"Tiểu Lục Trần, ngươi tới nói cho lão đầu này, là ngươi đem bản nguyên thế giới hiếu kính cho trên đời Hoa Điệp Tiểu Tiên Tử sư phụ nhu thuận đáng yêu mỹ lệ hiền lành nhất trần đời đi." Hoa Điệp giống như một tinh linh nhẹ nhàng nhảy múa, đi đến bên cạnh Lục Trần, nói ra lời tự luyến cực kỳ.
Trình độ tự luyến trong lời này khiến mọi người xung quanh cảm thấy xấu hổ sâu sắc, nhưng người nói chuyện chẳng đỏ mặt một tí gì.
Lục Trần thấy nhà mình sư phụ tự luyến như thế, cũng phải chảy đầy mồ hôi. Hắn đứng lên, mặt hướng bốn phía, cao giọng nói: "Lần trước đến Thời Quang giới một chuyến, vãn bối vận khí tốt, được đến bốn viên bản nguyên thế giới, hai viên cho hai vị sư phụ, hai viên cho hai vị Kiếm Đế."
Lục Trần giải thích khiến người ở đây chợt hiểu ra, thì ra là lấy được từ Thời Quang giới.
Thời Quang giới bọn họ cũng nghe nói qua, trong tộc cũng từng có nhân vật phong vân đi vào, nhưng chưa bao giờ được đến bản nguyên thế giới.
Vẫn Thần sơn tôn chủ nhìn Lục Trần, mặt không biểu cảm nói: "Cho dù ngươi được đến bản nguyên thế giới, vì sao không lấy ra đối mặt thế nhân, công bằng công chính lựa chọn quyền sở hữu."
Lục Trần im lặng một lát, sau đó mới nhìn sang hắn: "Tiền bối, cái gì mới tính công bằng công chính."
Vẫn Thần sơn tôn chủ nói: "Tự nhiên là cho người cần."
Lục Trần nói: "Hai vị sư phụ của ta, cùng với hai vị Kiếm Đế tiền bối, chính là người cần."
"Việc này liên quan trọng đại, phải lấy đại cục làm trọng." Ánh mắt uy nghiêm của Vẫn Thần sơn tôn chủ nhìn chằm chằm Lục Trần, nói với vẻ dạy dỗ.
Lục Trần hỏi người lại một câu: "Bản nguyên thế giới được tính là vật phẩm tư nhân của ta, muốn cho ai thì cho người đó, chẳng lẽ còn cần tiền bối đồng ý chắc."
Vẫn Thần sơn tôn chủ liên tiếp ép hỏi, khiến Lục Trần ít nhiều gì có chút khó chịu, lão nhân này có tật xấu à.
Chẳng lẽ bản nguyên thế giới phải cho hắn một viên, mới tính là công bằng công chính à.
"Bản nguyên thế giới quá mức trọng đại, lần này ngươi không có lo lắng đến những người khác, không có đại công vô tư, cũng không có lấy đại cục làm trọng." Vẫn Thần sơn tôn chủ mặt không biểu cảm tiếp tục giáo huấn Lục Trần.
Lần này Lục Trần rốt cục không kiên nhẫn, chưa bao giờ thấy lão giả nào càn quấy như vậy, giọng điệu cũng triệt để lãnh đạm: "Đến cùng này đây đại cục làm trọng, vẫn là lấy ngươi làm trọng."
"Tiểu bối, ngươi có ý gì." Vẫn Thần sơn tôn chủ nghe vậy, tức đến râu đều dựng lên, ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh như băng, thằng nhãi mới lên cảnh giới Thiên Tôn này lại dùng giọng điệu âm dương quái khí nói với hắn, còn không coi tiền bối là hắn ra gì.
Tiểu bối xung quanh Vẫn Thần sơn tôn chủ cũng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Trần.
"Cống hiến mà lão phu làm ra cho Sơn Hải giới, ngươi có thúc ngựa cả đời cũng không kịp, cũng không biết tôn kính tiền bối." Râu tóc Vẫn Thần sơn tôn chủ đều dựng lên, muốn dùng cống hiến dĩ vãng khiến Lục Trần câm miệng.
"Vậy sao." Lục Trần một mặt không thể trí phủ biểu cảm, vây quanh hai tay, khinh miệt nói: "Ta khiến Sơn Hải giới có thêm bốn Thiên Đế, cống hiến này lớn hơn ngươi đi."
Trong phút chốc, Vẫn Thần sơn tôn chủ á khẩu không trả lời được.
"Ta tham gia giới chiến, xuyên qua chiến trường, khiến thuộc hạ hai đại Hoàng chủ ở chủ Giới thành Phong Ấn Nữ Đế trấn thủ toàn quân bị diệt."
"Ta đi Thiên Yêu giới diệt sát toàn bộ Hám Nhạc Quân, cùng với Hứa Nguyên thánh đế, đánh chết Ninh Hồng con nối dòng của Ninh Thiên Quân, bắt sống con nối dòng Ninh Lâm và Ninh Uy."
"Bảng chiến công Giới thành, ta có 140 triệu điểm chiến công."
"Ta phát hiện tà trận Oán Linh Huyết Tà."
...
Theo Lục Trần kể ra từng cái một, khiến cho sắc mặt của Vẫn Thần sơn tôn chủ tái nhợt đi một phần, vừa sợ vừa giận, bởi vì nếu bàn về cống hiến đối với Sơn Hải Giới, đúng là hắn không sánh bằng một Thiên Tôn là Lục Trần, một tràng lời nói khiến hắn á khẩu không trả lời được.
Lục Trần vốn không muốn để ý tới đối phương, dù sao đối phương bất luận là thân phận, tư lịch vẫn là thực lực đều bày ra ở nơi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận