Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 478: Cung điện màu xám

Xa xa, trong sương mù màu xám bao phủ một cung điện màu xám kèm theo quỷ dị khó hiểu, khiến cho trong lòng người ta sợ hãi.
Xung quanh không có sức sống, bởi vì một cây cỏ dại trên mặt đất cũng không có, hơn nữa phiến cây cối sớm đã chết không biết bao lâu, thân cây khô héo tản mát ra hương vị mục nát.
“Nơi này không phải là vùng đất phong ấn!” Vu Chiến một bên nói: “Cung điện màu xám phía trước chỉ là con đường dẫn tới vùng đất phong ấn, chỉ có phá hỏng toàn bộ cung điện màu xám mới có thể đi tới vùng đất phong ấn.”
Vu Chiến nói xong, lại nói cho Lục Trần biết vùng đất phong ấn là gì.
Năm đó đại chiến bắt đầu, Thần sư trận pháp không gian cổ lão đó sớm đã lưu lại ám kỳ, liên hợp bày ra một trận pháp với đại năng Trớ Chú giới, giấu bản nguyên nguyền rủa trung tâm nhất ở vùng đất phong ấn, xung quanh vùng đất phong ấn được bày tầng tầng phong ấn, bên ngoài còn có đại trận lớn mạnh hơn, bố cục chi chít như sao trên trời.
Giống như cung điện màu xám xa xa, tổng cộng có bảy mươi hai tòa.
Sắp xếp dựa theo trận pháp, là địa sát thất thập nhị cung trận.
Bảy mươi hai cung tạo thành đại trận phòng ngự vô cùng đáng sợ, nhưng trận pháp này chỉ nhằm vào Vương cảnh trở lên.
Dưới Vương cảnh có thể đi vào thông suốt không trở ngại, nhưng Vương cảnh trở lên thì lại không vào được, lúc tiếp cận trận pháp sẽ bị kích hoạt, Thánh cảnh đến cũng không vào được.
Hơn nữa cường giả trúng nguyền rủa cũng chính là nhóm người cổ xưa nhất của hai tộc tiếp cận nơi này, sẽ dẫn động lực nguyền rủa trong cơ thể, khó có thể áp chế nguyền rủa.
Năm đó có Thánh cảnh đại năng đến thử, kết quả nguyền rủa trong cơ thể phát tác, chống đỡ không được một lúc, lập tức hóa thành đầm máu.
Từ đó về sau, cường giả có Thánh cảnh trở lên không dám tới phá trận nữa, nhiệm vụ này chỉ có thể giao cho hậu bối.
Vu Chiến bọn họ thân là hậu bối của hai tộc, trên người không có nguyền rủa di truyền cho nên tiếp cận nơi này không sao, nhưng cũng phải cẩn thận nguyền rủa xung quanh.
Người bên trong muốn đi ra ngoài nên bồi dưỡng thiên kiêu Nguyên Thần cảnh siêu phàm đến đây phá trận.
Từ khi hai tộc bị phong ấn đến giờ, cứ cách trăm năm sẽ bồi dưỡng một đời thanh niên thiên kiêu, sau khi bồi dưỡng đến Nguyên Thần cảnh thì để bọn họ đến phá trận.
Bị mắc kẹt bên trong hàng chục vạn năm, người hai tộc vì phá trận mà tử vong cũng vượt qua mười vạn.
Lục Trần nghe được số liệu này, trong lòng giật mình không thôi.
Phải biết rằng thiên kiêu như Vu Chiến có lẽ đặt ở tộc lớn cũng là toàn lực bồi dưỡng, không nỡ để chết non giữa đường, giống như một gốc cây nhỏ muốn phát triển thành đại thụ thì cần phải che chở cẩn thận.
Nếu như trưởng thành tuyệt đối có thể dễ dàng thăng cấp Thánh cảnh hoặc là Thánh Vương.
Dù sao người hai tộc dốc sức bồi dưỡng tuyệt đối là người nổi bật trong một đời nhân vật.
Nhưng đặt ở trong này, thiên tài lại không đáng giá, bồi dưỡng chỉ vì phá trận.
Vu Chiến với đám người đi cùng hắn không quá ba mươi tuổi, thiên kiêu được bồi dưỡng đời trước đã chết sạch, lần này đã đến lượt bọn họ.
Nếu như bọn họ chết trận hết, trong tộc lại lần nữa bắt đầu bồi dưỡng từ đứa bé để tiếp nhận nhiệm vụ phá trận.
Mãi không phá được trận pháp, mãi bồi dưỡng nhân tài đến khi phá được trận, giống như một vòng tuần hoàn chết.
Cho đến khi người ngoài giới tiến vào, khiến bọn họ nhận ra có thể hợp tác với những người bên ngoài.
Bọn họ hiểu được ngoài giới là mười vực, nơi tu hành dưới Cửu Thiên, yếu hơn rất nhiều so với võ giả Cửu Thiên, nhưng không thể nói, mười vực cũng có thể sinh ra nhân vật thiên kiêu đỉnh cấp.
Dù sao thì Cửu Thiên cũng có rất nhiều chí tôn nổi danh thậm chí Thiên Tôn ở Cửu Thiên hùng bá một phương, lúc trước bọn họ cũng là quật khởi từ Cửu Thiên.
Lục Trần thu xong tâm trạng, hỏi: “Bảy mươi hai cung điện, các ngươi đã phá hỏng bao nhiêu tòa.”
Vu Chiến nói: “Hai mươi hai, còn lại năm mươi, sau khi phá xong mới có thể tiến vào vùng đất phong ấn.”
Lục Trần không nói gì: “Mấy chục vạn năm, chết hơn mười vạn thiên kiêu, mới chỉ phá được hai mươi hai tòa.”
“Ngươi cho rằng địa sát thất thập nhị cung cách trận dễ phá vỡ sao, bên trong mỗi một cung điện đều phiêu đãng lực lượng nguyền rủa, chúng ta đi vào nhất định phải áp chế lực lượng nguyền rủa, càng đi sâu vào, lực lượng nguyền rủa càng mạnh, hơn nữa bên trong còn có khôi lỗi luyện kim, có thể sánh với khôi lỗi luyện kim Vương cảnh, cần mấy người mới có thể liên hợp giết chết.” Lê Hồng ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Đi thôi, đi vào trước, nếu không được thì rút lui.” Vu Chiến nói.
Nói xong, một đám người đi về phía cung điện màu xám.
Đến gần, trong không khí phiêu đãng một tầng sương mù màu xám, đứng yên không động trên không trung, quan sát từ xa có thể nhìn thấy tầng sương mù màu xám này rộng chừng một trăm mét, bao quanh cung điện màu xám.
Vu Chiến nói: “Sương mù này chính là lực lượng nguyền rủa, cần phải xuyên qua mới có thể đến cung điện màu xám, nhưng lực lượng nguyền rủa này rất yếu, có ít hiệu quả đối với chúng ta, nguyền rủa lớn mạnh đang ở trong cung điện màu xám.”
Vu Chiến nói xong, đi trước một bước, xuyên qua sương mù màu xám.
Lục Trần nín thở, tản mát ra một tầng linh lực phong bế cả người, ngăn cách sương mù, xuyên qua sương xám.
Lúc xuyên qua sương mù màu xám, mặt ngoài Lục Trần lại phát ra âm thanh phụt.
Chỉ thấy sương xám bên ngoài ăn mòn linh lực, bốc lên một loạt khói trắng.
Nhưng lực ăn mòn này quả thật rất yếu, không có hiệu quả gì đối với bọn họ.
Nhóm người thành công vượt qua sương mù màu xám, đi đến cổng viện.
Vu Chiến nói: “Vị trí trung tâm của cung điện có một cờ trận màu đen, rút cờ trận ra, cung điện sẽ sụp đổ, xem như thành công phá hỏng một cung điện.”
“Sau khi tiến vào bên trong cần phải cẩn thận, mỗi một bức tượng điêu khắc tùy ý bên trong đều có thể mang theo lượng lớn lực lượng nguyền rủa, khủng bố gấp mười lần so với sương mù màu xám bên ngoài, hơn nữa giẫm lên một sàn nhà đều có thể kích hoạt các loại sát trận, tóm lại, bên trong tràn ngập nguy hiểm.” Vu Chiến cảnh cáo bên cạnh Lục Trần.
Lời của Vu Chiến khiến tộc Ma Bất Tử Lê Hồng bên cạnh rất bất mãn, nói: “Vu Chiến, ngươi giải thích rõ ràng như vậy làm gì.”
Lục Trần nhìn người đó một cái, khẽ nhíu mày, không rõ tại sao người tên Lê Hồng này lại nhằm vào hắn như vậy.
Từ lúc vừa đến quảng trường cung điện màu đen, hắn đã cảm nhận được trên người đối phương mang theo một luồng địch ý.
Trong lòng Lục Trần nghi ngờ, chẳng lẽ mình từng đắc tội với người đó, không thể nào.
Vu Chiến quay đầu lại, liếc Lê Hồng một cái, nói: “Đạo huynh này là người có thực lực mạnh nhất trong số chúng ta, chỉ có hắn có thể rút được cờ trận màu đen ở bên trong, nếu như ngươi có thể làm được thì ta sẽ không nói câu nào cả.”
Sắc mặt Lê Hồng lập tức đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
“Đều cẩn thận một chút!” Vu Chiến quay đầu nhìn tộc nhân ở phía sau.
Bất chợt, mọi người ngừng lại, bước vào bên trong.
Lục Trần tiến vào bên trong từ cửa ra vào, trong lòng nhấc lên dự cảm chẳng lành, lồng ngực cứ như bị kẹt một tảng đá lớn, rất khó chịu.
Hơn nữa, linh lực vận chuyển cũng có cảm giác không thuận.
Lẽ nào đây chính là điều mà Vu Chiến nói, nguyền rủa bên trong mạnh hơn bên ngoài, một khi tiến vào bên trong thì sẽ bất tri bất giác trúng nguyền rủa sao?
Lục Trần lấy lại tinh thần, sau đó nhìn cảnh tượng xung quanh, lập tức ngây ra.
Bởi vì xung quanh khắp nơi là xương trắng, có xương trắng rất mới, có xương trắng đã phong hóa chỉ để lại vết tích ở trên mặt đất.
Thậm chí còn có xương cốt màu đen, có lẽ là trúng nguyền rủa mà chết.
Vu Chiến chỉ vào phía cuối cùng, có lẽ là nơi cách đó hai ngàn mét, nói: “Nơi cờ trận được đặt ở ngay bên trong cung điện.”
Vu Chiến dừng lại một lúc, rồi bổ sung thêm một câu: “Chúng ta chỉ có nửa tiếng, bởi vì sau khi tiến vào sẽ bị động hấp thu lực lượng nguyền rủa, với thực lực của ta chỉ có thể kiên trì nửa tiếng, nếu như các ngươi cảm thấy không ổn thì lập tức lùi ngay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận