Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 977: Phóng hỏa đốt rừng

Chỉ có hai vị Thánh Vương đứng ở bên trái và bên phải của Lục Trần, tránh việc cường giả của Phục Ma tự ra tay, tám vị Thánh Vương khác đang đang đi phá hoại, chỉ trong chốc lát sau, những miếu thờ trùng trùng điệp điệp đã biến mất, trở thành một đống phế tích.
“Phục Ma tự sẽ không cho phép các ngươi làm loạn.”
Cung chủ Vô Lượng cung đến tấn công một cung điện kiên cố, mặc dù trong đó có một luồng khí tức hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng hắn không sợ, huy động sức mạnh quy tắc, đánh xuống một cái.
Cùng với sự rạn nứt của cung điện, người bên trong đã bị kinh động.
Một tiếng gầm lớn vang lên, âm thanh rung chuyển cả bầu trời, ngay sau đó, một bàn tay to lớn màu vàng kim mênh mông cuồn cuộn xuất hiện trên bầu trời, với uy năng rộng lớn, trực tiếp tát về phía cung chủ Vô Lượng cung chủ.
Một khí tức đáng sợ từ trong đống đổ nát tỏa ra, rất hiển nhiên, đây là một vị cao thủ cường đại cấp Thánh Vương, tu hành đến mức đứng đầu mười vực, Thánh Vương đại thành.
Nội tâm cung chủ Vô Lượng cung xuất hiện báo động, hai tay kết ấn, một cái chuông màu vàng cam to lớn xuất hiện bao phủ toàn bộ cơ thể của hắn, khi bàn tay không lồ màu vàng cam vỗ lên trên chiếc chuông, phát ra tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, bàn tay to lớn màu vàng và chiếc chuông lớn cùng nhau hóa thành hư vô.
Ầm!
Phế tích nổ tung, một lão giả cả người khô quắt lao ra, đây là một lão tăng, mặt mày nhăn nheo, chỉ còn lại da bọc xương, dưới thân mỏng manh ẩn chứa sức mạnh vô cùng đáng sợ, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cung chủ Vô Lượng cung, lạnh lùng nói: “Cung chủ Vô Lượng cung, ngươi muốn khai chiến với Phục Ma tự phải không.”
“Hóa ra là Huyền Viễn đại sư, hân hạnh được gặp.” Cung chủ Vô Lượng cung nhìn thấy người nọ, trong lòng thầm trở nên nghiêm nghị.
Vị phật tu Huyền Viễn ở trước mặt về tuổi tác tính ra còn lớn hơn hắn, là sư đệ của chủ trì Huyền Trí một vạn năm trước đã đi lên Cửu Thiên, theo lý mà nói thì đã có thể xông qua Cổ Lộ ở Trung Châu vục, đi đến Cửu Thiên, nhưng vẫn chưa đi, xem ra là sợ chết mất, cũng có thể là đang đợi Phục Ma tự có thêm một Thánh Vương đại thành mới rồi mới lên đường.
Suy cho cùng thì tông chủ, giáo chủ... của các thế lực đứng đầu mười vực, mặc dù trong lòng có ý muốn đến Cửu Thiên, nhưng ít nhất cũng phải đợi cho đến khi truyền nhân xuất hiện, hoặc là có hậu bối tăng lên đến cùng cảnh giới, có thể che chở cho thế lực trong vòng vạn năm, mấy vạn năm thì mới có thể yên tâm mà rời đi.
Nếu không, toàn bộ tập trung lại để xông qua Cổ Lộ, vậy thì thế lực còn ở lại rất có thể sẽ bị thế lực có thù hận dễ dàng quét sạch.
“Huyền Viễn sư thúc.”
“Huyền Viễn tổ sư.”
Khi một nhóm phật tu nhìn thấy Huyền Viễn, lập tức kêu lên.
Không chỉ có tu vi, mà bối phận của Huyền Viễn cũng là địa vị cao nhất trong Phục Ma tự hiện tại.
“Huyền Viễn sư thúc, không ngờ lại làm kinh động ngươi.” Tuệ Vân nói với vẻ mặt ngại ngùng.
“Phật môn là chốn bồng lai, làm phải nơi có thể để cho các ngươi làm phiền.” Một giọng nói vừa uy nghiêm vừa giận vang lên, kim quang vô tận tụ lại đây, hóa thành sáu chữ cổ màu vàng kim, mỗi một chứ đều mang theo sức mạnh thần bí khó lường, đánh về phía tông chủ Hoàng Cực tông.
Một cây gậy dài bằng sắt màu đen xuất hiện trong tay tông chủ Hoàng Cực tông, bay múa trên không trung, trực tiếp phá hủy sáu chữ cổ, mà bản thân hắn cũng bị chấn động đến mức gang tay cũng bị rách ra, lùi về sau vài bước ở trên không trung.
“A Di Đà Phật.”
Một tiếng Phật hiệu trang trọng uy nghiêm vang lên, một phật tu trung niên mặc áo cà sa màu đỏ xuất hiện, trong tay người này cầm thiền trượng của chủ trì, cả người được Phật quang vô tận bao trùm, giống như một vị Phật thật sự từ trên trời giáng xuống, giang xuống thế gian, phổ độ chúng sinh.
“Tham kiến chủ trì.”
“Tham kiến chủ trì.”
Với sự xuất hiện của người này, các phật tu xung quanh đều quỳ trên mặt đất.
Người này tên là Tuệ Hải, hiện đang là chủ trì của Phục Ma tự, thiên phú rất cao, cao hơn sư đệ là Tuệ Vân một chút, hiện tại đang ở cảnh giới Thánh Vương đại thành, cùng cảnh giới với sư thúc Huyền Viễn ngang hàng với sư phụ, đồng thời cũng là một trong hai vị Thánh Vương đại thành còn sống của Phục Ma tự.
Trên người Tuệ Hải có một cảm giác uy nghiêm áp bách, hắn liếc nhìn đám đông, ngay lập tức nhận ra thân phận của bọn họ, cau mày.
Nhóm người này không đến từ cùng một môn phái mà đến từ nhiều môn phái, trong số đó ba môn phái đứng đầu, hiện tại Huyền vực có người nào có năng lực lớn đến vậy, có thể khiến cho bọn họ tự mình ra tay.
Tuệ Hải chắp tay trước ngực, niệm Phật, rồi hỏi với vẻ mặt hòa ái: “Không biết các cư sĩ đến Phục Ma tự, không nói lý do mà lại đập phá Phục Ma tự, ta cũng không nhớ Phục Ma tự có ân oán gì với các vị.”
“Ngay cả việc tại sao gây ra thù hận mà cũng không biết, xem ra Phục Ma tự các ngươi rất kiêu ngạo nha, căn bản là không thèm quan tâm đến việc đắc tội người khác chút nào.” Một câu nói mang theo sự châm biếm vang lên, Lục Trần chính là người lên tiếng.
Một đám phật tu nhìn về phía Lục Trần, trong lòng nghi ngờ, chẳng lẽ người mà Phục Ma tự đắc tội chính là người thanh niên này.
Nhưng mà, Phục Ma tự bọn họ chưa từng đắc tội người này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận