Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 456: Tín hiệu của Kiếm Đế cung

Linh hoả màu đen là bản nguyên thần hỏa được khi luyện hóa ở lòng đất Ma Long vực, thuộc về một loại linh hỏa, kết hợp với Thiên Hỏa quyền lại càng tăng thêm sức mạnh, dung hợp với nhau khiến uy năng bạo phát sẽ càng lớn mạnh.
Lục Trần lắc người một cái, tới gần trước mặt Hắc Vân hống, tung ra một quyền.
Trong mắt của Hắc Vân hống lóe ra vẻ kinh hãi nhân tính hóa, nhân loại trước mắt này rõ ràng có thực lực thấp hơn nó rất nhiều, nhưng uy lực bạo phát lại khiến nó hãi hùng khiếp vía.
Hắc Vân hống nâng móng vuốt lên, ánh sáng đen lượn lờ, khí tức phun ra nuốt vào còn sắc bén hơn kiếm khí.
“Ầm!”
Một quyền của Lục Trần va chạm với móng vuốt của Hắc Vân hống, lực lượng chấn động ra.
“Graooo!”
Không có chút ngoài ý muốn nào, móng vuốt này của Hắc Vân hống lập tức nổ tung, oanh tạc thành một đường máu, cùng lúc đó, Hắc Vân hống cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Trong tay Lục Trần xuất hiện Ngân Nguyệt, ánh bạc lóe lên, trực tiếp đâm vào ấn đường của Hắc Vân hống.
Đồng tử Hắc Vân trừng lớn, trong mắt lóe ra vẻ không cam tâm, còn có vẻ ngạc nhiên giống như không ngờ bản thân cứ chết đi như vậy, lại bỏ mạng trong tay một võ giả nhân loại cảnh giới thấp.
Bịch!
Thân thể của Hắc Vân hống ngã trên mặt đất.
Lục Trần rút trường kiếm ra, máu tươi đỏ thắm thuận theo mũi kiếm nhỏ xuống trên mặt đất.
Giết chết một con Hắc Vân hống Chuẩn Vương, Lục Trần cũng không quá đắc ý, nói thật, con Hắc Vân hống này am hiểu công kích nguyên thần, đánh lén mà thần không biết quỷ không hay, nguyên thần có thể sẽ chịu thiệt thòi lớn, chỉ là có Phệ Hồn đoản kiếm bảo vệ thân thể, Hắc Vân hống liền không có ưu thế, cho nên Lục Trần dễ dàng giải quyết Hắc Vân hống.
Liễu Khuynh Thành đứng bên cạnh nhìn, mặc dù biết sư huynh nhà mình lợi hại, nhưng giết một Chuẩn Vương dễ dàng như vậy, vẫn là bị doạ đến khiếp sợ.
Trong hai mắt một con chuột màu bạc dưới chân Liễu Khuynh Thành cũng mang vẻ giật mình nhân tính hoá.
Nó trông thấy Hắc Vân hống đến, lúc đầu nghĩ là người thanh niên này chịu thiệt thòi, nếu như chết thì tốt hơn, nó liền có thể đào đất trốn chạy, không cần nghe mệnh lệnh một tiểu võ giả Nguyên Thần cảnh nữa.
Ai biết, Hắc Vân hống Chuẩn Vương lại bị giết như vậy.
Hơn nữa, con Chuẩn Vương cảnh này đã vô hạn đến gần Vương cảnh, còn thanh niên này mới chỉ là Nguyên Thần cảnh sơ kỳ.
Thiếu điện chủ Yến Quy Lai Hắc Long điện so sánh với hắn, quả là chênh lệch hàng vạn dặm, không trách được bị đánh hôn mê rồi bị bắt đi.
Lục Trần thuần thục dùng Ngân Nguyệt cắt hai đùi của con Hắc Vân hống, nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nửa giờ sau, ở một chỗ bên bờ sông, khói bếp lơ lửng.
Lục Trần chỉnh lý sạch sẽ hai chân sau của Hắc Vân hống, đặt ở trên lửa nướng, chất thịt vàng óng, mặt ngoài phủ một tầng dầu, phát ra tiếng xì xì.
Rất nhanh, hắn nướng thịt xong.
Lục Trần nói: “Sư muội, ăn đi!”
Liễu Khuynh Thành nhíu mày, chần chờ hỏi: “Thịt này có thể ăn sao?”
Nàng thật sự chưa từng ăn thịt của Hắc Vân hống.
Lục Trần cười nói: “Đương nhiên có thể ăn, thật ra ta cũng là lần đầu tiên gặp được Hắc Vân hống, chuẩn bị nếm thử hương vị xem thế nào.”
Dưới chân hai người, Thổ Ngân thử nghe thấy lời của Lục Trần, trong lòng phát lạnh thật lạnh, chưa từng ăn thì thử một chút.
Như vậy không biết người thanh niên này đã từng nếm qua thịt Thổ Ngân thử hay chưa, nhỡ đâu ngày nào có thể có hứng thú thì lại đem mình ra ăn mất.
Tóm lại, trong lòng Thổ Ngân thử sụp đổ.
Liễu Khuynh Thành lấy ra một thanh chủy thủ, cắt xuống một miếng thịt nhỏ, nửa tin nửa ngờ đặt trong miệng thử nhai kỹ hai lần, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên lấp lánh, kinh ngạc nói: “Sư huynh, thịt của Hắc Vân hống ăn rất ngon.”
Lục Trần đắc ý nói: “Cũng không phải là thịt của Hắc Vân hống ăn ngon, mà là phải nhìn xem ai làm.”
Ngụ ý bản thân là một đầu bếp giỏi.
Liễu Khuynh Thành vừa ăn vừa nói: “Xem ra đi theo sư huynh có lộc ăn.”
Lục Trần cười nói: “Đương nhiên, trước kia mỗi lần ta gặp được yêu thú, sau khi chém giết đều đem đi nướng, hoặc là nấu để thử hương vị, rèn luyện trù nghệ.”
Nghe thấy lời của hai người, trong lòng Thổ Ngân thử càng sụp đổ, cái con người này, sau khi chém giết xong yêu thú còn muốn ăn hết, làm kẻ thù của hắn thật bi kịch.
Nửa giờ sau, Lục Trần và sư muội một người giải quyết một chân sau của con Hắc Vân hống, bụng ăn đến căng ra.
Bởi vì Lục Trần bỏ quá nhiều ớt, gương mặt xinh đẹp của Liễu Khuynh Thành ăn đến mức đỏ bừng, lau xong tương ớt ở khóe miệng, hỏi: “Sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Lục Trần trầm ngâm nói: “Bí cảnh quá nguy hiểm, nhìn xem có tìm thấy người ta quen thuộc hay không, cùng nhau hành động, thực sự nếu tìm không thấy, vậy chúng ta tìm một chỗ tu luyện trước.”
“Ồ!”
Bỗng nhiên Lục Trần như có điều suy nghĩ, đứng lên, nhìn về không trung phương xa.
Nơi đó có một kiếm thể màu tím trôi nổi giữa không trung, ngưng tụ không tan, cách bọn họ không quá xa, đoán chừng khoảng cách trên trăm cây số.
“Đó là cái gì?” Liễu Khuynh Thành cũng thấy được thanh kiếm thể màu tím trên bầu trời.
Lục Trần nói: “Tín hiệu của Kiếm Đế cung, chứng minh có người của Kiếm Đế cung cách chúng ta không quá xa, ngược lại có thể đi qua nhìn xem.”
Liễu Khuynh Thành nói: “Vậy chúng ta đi qua nhìn một chút.”
“Ừm!”
Lục Trần gật đầu.
Sau khi nói xong, kiếm thể màu tím trên bầu trời đột nhiên biến mất không thấy, hóa thành sương mù chậm rãi tán đi.
Hai người chợt đứng dậy, đem Thổ Ngân thử vào trong nhẫn không gian, sau đó đi theo phương hướng lúc trước của kiếm thể màu tím.
Bạn cần đăng nhập để bình luận