Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1204: Tọa kỵ ngang ngược

Lục Trần cũng nhìn sang, diện mạo nữ tử mặc áo đỏ này cực đẹp, tạo cho người ta khí chất rất ưu nhã, khí tức rất hùng hậu, ít nhất ở đây không có người có thể so bì với nữ tử xinh đẹp này.
Cùng với nữ tử đi tới, người xung quanh lao nhao tránh ra một đường, hình như nữ tử này có thân phận gì đó khó lường.
“n Côn, giao Ngư Vương cho ta.” Đối phương đi tới trước mặt Lục Trần, trực tiếp cất tiếng nói.
Lục Trần liếc nhìn đối phương, trong lòng rất khinh thường, ngươi cho rằng ngươi rất xinh đẹp thì ta phải cho ngươi à, đúng là mơ giữa ban ngày.
Lục Trần cũng không nhìn thẳng nữ tử này, hoàn toàn là liếc xéo.
Bởi vì đệ tử của Hoả Hành cung đều biết thanh niên chết đi, nghĩ đến đối phương có thân phận rất cao ở Hoả Hành cung, nếu không sẽ không xuất hiện cục diện người người đều biết.
Nữ tử này đúng là ỷ vào tu vi mình cao, muốn cưỡng ép giao nộp Ngư Vương.
Nói giỡn, đồ đã rơi vào trong tay mình thì làm sao có thể lấy ra.
Đối với người xung quanh, loại ánh mắt miệt thị này của Lục Trần hoàn toàn là cần ăn đòn.
Chẳng lẽ n Côn câu được một con Ngư Vương thì không biết trời cao đất rộng là gì, ngay cả chủ tử của mình cũng dám miệt thị à.
Hỏa Tích Quân thấy tọa kỵ lại dùng ánh mắt miệt thị nhìn nàng, trong mắt đẹp chợt lướt qua sự kinh ngạc, chỉ là vẫn chưa phát giác khác thường, cất giọng nói: “Tác dụng tốt nhất của Ngư Vương chính là luyện chế Hỏa Linh đan, ta sẽ đích thân xuất tông, tìm kiếm một Đan Thánh thập phẩm ra mặt luyện chế Hỏa Linh đan, đến lúc đó không thể thiếu chỗ tốt cho ngươi.”
Muốn Ngư Vương của ta, còn lấy mấy viên đan dược đuổi ta, mơ mộng gì thế, Lục Trần cười nhạo trong lòng.
Lục Trần không nói gì, tiếp tục liếc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, trong ánh mắt còn có một chút trào phúng.
Tất cả mọi người đều xem vui vẻ, tọa kỵ lại dùng ánh mắt trào phúng nhìn chủ tử, chẳng lẽ sau khi n Côn câu được Ngư Vương, nội tâm bành trướng muốn lên trời cao.
“n Côn, ngươi thật to gan, ngươi nhìn cho rõ, người trước mặt là chủ tử của ngươi.”
“Thân là tọa kỵ, điều chỉnh lại thái độ của ngươi cho ta.”
“Lấy Ngư Vương ra, Tích Quân công chúa sẽ không bạc đãi ngươi.”
Phái nam xung quanh thấy thái độ của n Côn, tức không đánh được, lao nhao lên tiếng quát lớn.
Hỏa Tích Quân là ai, con gái duy nhất của cung chủ Hoả Hành cung, thiên phú cực cao, là người có tu vi cao nhất trong năm thiếu cung chủ của năm cung, hơn nữa còn là đệ nhất mỹ nhân của Ngũ Hành tông, tương lai có hi vọng làm hậu bối tiềm lực chứng đạo Đế giả, có danh tiếng rất lớn ở Ngũ Hành thiên.
Mà thân phận của n Côn chính là tọa kỵ của Hỏa Tích Quân, người người trong Hoả Hành cung đều biết, cũng không ai dám tham lấy Ngư Vương của n Côn.
Nhưng bây giờ bọn họ đi ra ngoài quát lớn hoàn toàn là vì n Côn không nhận thức được, ngay cả mệnh lệnh của chủ tử cũng không nghe lời.
Chẳng lẽ muốn phạm thượng à?
Lục Trần nghe thấy người xung quanh quát lớn, lập tức bối rối.
Vốn cho rằng n Côn mà mình dịch dung là đệ tử thiên phú có địa vị cực cao ở Hoả Hành cung, thế nên người người đều biết.
Nhưng lại không ngờ lại chỉ là một tọa kỵ.
Hơn nữa còn là tọa kỵ của nữ tử xinh đẹp trước mặt.
Chẳng trách đối phương vừa tới liền bảo hắn giao Ngư Vương cho nàng, giọng chân thật đáng tin.
Trong lòng Lục Trần hộc máu: “Mẹ nó!”
Trong khi Lục Trần biết được chân tướng kinh người, xốc xếch trong gió, đôi mắt Hỏa Tích Quân khẽ co rút lại, thoáng cái trở nên thâm thúy.
Bởi vì nàng xuyên thủng thân phận của Lục Trần.
Đối phương căn bản không phải n Côn, đây là phán đoán từ trên tu vi.
Tu vi của n Côn ở Thánh Vương cảnh sơ kỳ, mà thanh niên trước mắt ngay cả Thánh vương cũng chưa tới.
Đôi mắt đẹp của Hỏa Tích Quân nhìn chằm chằm mặt Lục Trần, trong con mắt xuất hiện vài sợi ngọn lửa nhỏ, muốn xuyên thủng dung mạo của Lục Trần, nhưng dịch dung pháp của Lục Trần là Thiên Biến Vạn Hoá thuật, không cao hơn hai đại cảnh giới thì gần như không nhìn ra.
Đối phương dịch dung thành n Côn trà trộn vào Hoả Hành cung có mục đích gì?
Còn nữa tọa kỵ n Côn của nàng đâu, bây giờ sống hay chết?
Trong nháy mắt, đầu Hỏa Tích Quân hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Lục Trần liếc thấy sự thay đổi của nữ tử xinh đẹp trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm, chẳng lẽ đối phương xuyên qua thân phận của hắn?
“Tất cả các ngươi lui ra, ta nói chuyện với n Côn một chút.” Hỏa Tích Quân cất giọng nói, âm thanh kèm theo uy nghiêm.
Mọi người biết chắc là bởi vì n Côn ngang ngược khiến chủ tử bất mãn, bây giờ Tích Quân công chúa muốn dạy dỗ tọa kỵ.
Bọn họ không ở lại, lao nhao rời đi, chỉ chốc lát sau, ở đây chỉ còn lại hai người Lục Trần và Hỏa Tích Quân.
Một đôi mắt đẹp của Hỏa Tích Quân rơi vào trên người Lục Trần, ánh mắt uy áp bức người, âm thanh thờ ơ cất giọng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lục Trần thấy đối phương đã nhìn ra, cũng chưa giải thích, trực tiếp biến trở về dáng vẻ bình thường.
“Là ngươi!”
Hỏa Tích Quân thấy dung mạo của Lục Trần, lập tức kinh hãi.
Bởi vì Lục Trần là sư đệ của Yến Tử Hiên, đến từ Kiếm Đế cung, lần trước vẫn còn ra tay lộ liễu ở trên đại hội trảm yêu.
Lần trước Hỏa Tích Quân còn đi quan sát, rõ ràng đã nhận ra thân phận Lục Trần.
“Là ta!”
Vẻ mặt Lục Trần thản nhiên gật đầu, không có gì để ngụy trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận