Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 184: Cha con Lục thị trâu bò (1)

Tuy cha con Lục gia có trận pháp giết chết Tề Hoàng, nhưng từ tận đáy lòng hắn rất xem thường cha con Lục gia, vì vậy vốn dĩ không để tâm lời mời này một chút nào, không những thế, còn sai một nhóc hầu đến cung Tề Hoàng thay mặt cho Nhà đấu giá Khổng Tước.
Hành động này đã hoàn toàn làm bẽ mặt cha con Lục gia.
Thế nhưng, điều khiến Khổng Lâm run lên vì sợ hãi chính là tại sao Hoàng chủ lại đến đây.
Tuy người hầu không giải thích cặn kẽ sự tình, nhưng nhìn sắc mặt u ám của hai vị Hoàng chủ, hắn liền nhận ra đã hỏng bét.
“Hôm nay là ngày quan trọng nhất của Lục huynh, ngươi lại sai một kẻ hầu đến để làm bẽ mặt Lục huynh?” Sắc mặt của Khổng Diệm vô cùng u ám, nhìn chằm chằm Khổng Lâm, nếu cơ thể của người này không chảy cùng một dòng máu với hắn, thật sự chỉ muốn một chưởng đánh chết.
“Tự mình nhận lỗi đi, nếu Lục huynh không hài lòng thì ngươi tự sát vậy.”
Để lại một câu nói hờ hững, mặc Khổng Lâm tự mình cứu vãn.
Lời của Khổng Diệm khiến Khổng Lâm ngẩn người, cái gì gọi là ngày quan trọng nhất của Lục huynh.
Trong ấn tượng của hắn, không nhớ rõ Lục Chính Hằng và Hoàng chủ có giao tình gì, hơn nữa, Lục Chính Hằng là một Vương cảnh trung kỳ bình thường, làm sao có thể có giao tình với Hoàng chủ, muốn nói đến giao tình, Hoàng chủ và Tề Hoàng mới tính là có chút giao tình.
Đột nhiên, hắn sợ hãi, nhớ tới truyền thuyết tà tính của hai cha con.
Lần đầu tiên nghe thấy truyền thuyết của Lục Chính Hằng, Lục Chính Hằng giết hai đồ đệ của Kiếm Vương, Kiếm Vương rời núi, đi đến vương cung của Lục quốc tìm phiền toái, kết quả sinh tử hận thù biến thành xưng huynh gọi đệ, lần thứ hai Võ Vương và Trấn Yêu Vương liên thủ, kết quả Võ Vương phản bội Tề Hoàng.
Hiện tại, ngay cả Hoàng chủ nhà mình đều xưng huynh gọi đệ với Lục Chính Hằng.
Hơn nữa, còn hai vị Nhân Hoàng tới, bốn vị Vương giả tuyệt đỉnh, trận thế này không thể coi là không lớn.
Mặt khác, kể từ sau khi từ nhiệm, Tiêu Dao hoàng chủ vẫn luôn tu luyện trong hoàng cung, căn bản không tham dự các loại thịnh hội gì, lúc trước, hoàng triều nào đó có Vương cảnh đột phá Nhân Hoàng, mở tiệc chiêu đãi khách từ tám phương tới, nhưng Tiêu Dao hoàng chủ cự tuyệt.
Hiện tại lại vì một Lục Chính Hằng, tập trung đông đủ ở hoàng cung, ngươi nói xem có kỳ quái hay không.
Cha con Lục Chính Hằng, quả nhiên như truyền thuyết, thật mẹ nó tà tính, trong lòng Khổng Lâm nhả ra một câu.
“Lục hoàng, tiểu nhân có mắt không tròng, không biết phật ở trước mắt, mong thứ tội!” Mặc dù trong lòng Khổng Lâm muốn nôn mửa nhưng lại vô cùng chân thành nhìn Lục Chính Hằng nói, hắn biết, không thể dùng ánh mắt của vương giả để nhìn nhận Lục Chính Hằng.
Ngay cả Hoàng chủ nhà mình xưng huynh gọi đệ với hắn, đối đãi với Lục Chính Hằng giống như đối đãi với Hoàng chủ, từ trong ra ngoài đều toả ra sự tôn kính.
“Không sao, đến rồi thì mời ngồi xuống!” Lục Chính Hằng mở miệng nói.
Mặc dù Khổng Diệm Hoàng chủ nói nếu hắn không tha thứ cho Khổng Lâm thì để Khổng Lâm tự sát, nhưng Lục Chính Hằng biết, bản thân không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, bởi vì Khổng Diệm Hoàng chủ đã rất nể mặt mũi hắn, hai vị Hoàng chủ, bốn vị Vương giả tuyệt đỉnh đã tới.
Trận thế kiểu này, cực kỳ cho thể diện
Khổng Lâm nghe thấy Lục Chính Hằng tha thứ, trong lòng nhẹ hẳn, nghe thấy Lục Chính Hằng nói thế thì đứng lên rồi đến ngồi bên cạnh.
“Làm gì có phần cho ngươi ngồi, đến quỳ bên cạnh!” Khổng Tiêu Dao chỉ chỉ một bên đất trống, mở miệng nói.
Sắc mặt của Khổng Lâm lập tức cứng đờ nhưng cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Tiêu Dao hoàng chủ, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, sau đó quỳ trên mặt đất.
Bởi vì nếu không quỳ thì rất có thể Tiêu Dao hoàng chủ sẽ giết hắn.
Nhà đấu giá Khổng Tước là tài sản của Tiêu Dao hoàng chủ, không có người nào hiểu rõ Tiêu Dao hoàng chủ hơn hắn hiểu, đây hoàn toàn là loại người không nói nhiều, ngươi không làm theo, không cho ngươi cơ hội giải thích, trực tiếp xử lý.
Khổng Lâm vừa quỳ xuống, cách đó không xa, lại có một người tới, là một tên mập mạp bụng phệ, đầu đổ đầy mồ hôi, xem ra là dốc sức chạy tới, người xung quanh đều nhận ra người này, Liễu Vân - người phụ trách Trân bảo các, bối cảnh là Hoàng triều Liễu thị.
Liễu Vân thở không ra hơi, con mắt nhìn loạn trong đám người, rốt cục phát hiện Liễu Lăng ở trong sân, một đôi mắt uy nghiêm xen lẫn lạnh thấu xương nhìn chằm chằm hắn, đối với Liễu Vân hoàn toàn là mùa đông khắc nghiệt, hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Thuộc hạ Liễu Vân, tham kiến Hoàng chủ.”
“Ngày quan trọng của Lục huynh, ngươi lại dám sĩ diện, ai cho ngươi lá gan, ta tới rồi, thế mà ngươi không đến, ỷ vào mình là Vương cảnh thì ngon, hôm nay không cho Lục huynh mặt mũi, ngày mai có phải là không nể mặt ta, sau này có phải là muốn tạo phản.”
Liễu Lăng chửi mắng một trận với Liễu Vân.
“Đi, quỳ ở bên cạnh Khổng Lâm tự kiểm điểm.”
Sau khi Liễu Lăng mắng xong, lập tức cảm thấy thoải mái rất nhiều, sau đó chỉ bên cạnh của Khổng Lâm.
“Hoàng chủ, thuộc hạ tuyệt đối trung thành với ngươi, nào dám phản bội!” Sắc mặt Liễu Vân trắng bệch, sau khi nói xong liền chạy đến trước mặt Khổng Lâm ngoan ngoãn quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận