Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 884: Thanh niên bành trướng (2)

Người xung quanh nhìn thấy bóng dáng của Thương Huyền, lần lượt lẩm bẩm.
Nhưng bọn họ phát hiện đã suy nghĩ nhiều rồi, một luồng uy áp khổng bố bộc phát ra từ Nhu Đế cung, sau đó một chưởng lớn che trời hiện ra mang theo chấn động cuồn cuộn áp xuống dưới, lúc vẫn chưa tiếp xúc với thân thể của Thương Huyền, Thương Huyền đã giống như chịu đựng công kích đáng sợ đến cực điểm, hộc máu bay ra ngoài, đụng sụp một tửu lâu.
“Thương Huyền!”
Cùng lúc này, lão giả đến cùng Thương Huyền thay đổi sắc mặt, bóng hình chợt lóe, xuất hiện trước mặt Thương Huyền.
Sau đó kiểm tra thân thể của đối phương, chỉ là trúng chút nội thương, thấy không sao mới buông lỏng.
“Người của Thương Vương cung hỗn láo, bất kính với Nhu Đế cung, trong vòng ngàn năm, không cho phép bất kỳ người nào của Thương Vương cung đến Nhu Đế cung tham gia đại hội thiên tài, cút…” Một âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị truyền ra từ bên trong Nhu Đế cung, tuyên án tử hình Thương Huyền.
Lục Trần tiến vào bên trong Nhu Đế cung, từng tòa cung điện kéo dài, rộng rãi khí phái, thần niệm mở rộng ra, lập tức cảm nhận được vô số luồng khí tức sâu không lường được, trong lòng thầm run sợ, chủ nhân của những khí tức này rất mạnh mẽ, hắn vốn không thể cảm nhận được cảnh giới chuẩn xác, nhưng ít nhất là đại nhân vật Thánh cảnh.
Một nữ tử mặc áo bào trắng đứng trước cung điện, khí chất của nàng xuất chúng, mặt mày tuyệt thế, mặt mang theo mỉm cười nhìn lấy Lục Trần: “Lục công tử, xin đi theo ta.”
Xung quanh còn có rất nhiều nữ tử xinh đẹp cứ như tiên tử không ăn pháo hoa nhân gian, vô cùng xuất trần, từng ánh mắt tò mò nhìn lên người của Lục Trần, mang theo vẻ dò xét.
“Thanh niên này là đệ tử của Nhu Đế sao?” Trong lòng bọn họ thầm nghĩ.
Lục Trần nhìn lướt qua nữ tử xung quanh một lượt, bọn họ có hai điểm chung, thứ nhất là trẻ, thứ hai là xinh đẹp, dù đặt bất kỳ ai ở bên ngoài thì đều là nữ tử tuyệt sắc đệ nhất.
Tam sư phụ đã vơ vét hết mỹ nữ của Đế Nữ vực đến Nhu Đế cung rồi sao, Lục Trần thầm nhủ một câu ở trong lòng, chợt thu lại phi thuyền, nữ tử áo trắng đó lập tức bay qua.
“Chào tỷ tỷ!”
Lục Trần chớp đôi mắt to vô tội, nịnh nọt nữ tử áo trắng: “Tỷ tỷ trông thật xinh đẹp, không biết tỷ tỷ có bạn trai chưa?”
Khí tức của nữ tử áo trắng này càng thêm đáng sợ, hắn chỉ là cảm nhận qua trên người của vô số người, Thánh Vương bình thường cũng không mạnh như vậy, có lẽ là một Thánh Vương đại thành.
“Miệng lưỡi trơn tru, tỷ tỷ đã hơn ba vạn tuổi rồi!” Nữ tử áo trắng trừng mắt nhìn Lục Trần một cái.
“Má!” Lục Trần lạnh sun vòi.
Tuy nhiên, dù tuổi tác rất lớn nhưng trông nàng lại rất trẻ trung và xinh đẹp, cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Nếu như dựa theo tuổi của phàm nhân có lẽ nàng đã có tóc bạc, nhưng vì là võ giả nên hiện tại thoạt nhìn vẫn rất trẻ tuổi, giống như thanh niên hơn hai mươi tuổi vậy.
Tuy trong lòng hơi kinh ngạc tuổi tác của nữ tử, nhưng ngoài miệng Lục Trần lại nói: “Tỷ tỷ, ta không tin, ngươi nói ngươi mười tám tuổi ta còn miễn cưỡng tin được đó.”
Nữ tử áo trắng bị câu trả lời của Lục Trần chọc cười “hì hì hì”, che miệng cười khẽ nói: “Tiểu tử này, miệng lưỡi trơn tru, đã lừa không ít cô nương đúng không.”
“Không có không có!” Lục Trần chớp đôi mắt rất thuần tình, ngây thơ không tà tính.
“Ta là Băng Vũ!” Nữ tử áo trắng mỉm cười, mở miệng nói: “Chủ thượng đã đợi ngươi rất lâu rồi.”
“Ồ!”
Lục Trần ồ một tiếng.
Nữ tử áo trắng đứng tại chỗ, hai tay huy động, từng đường vân thần bí từ đầu ngón tay trắng nõn của nàng nhộn nhạo mà ra, trên không trung xuất hiện một tầng gợn sóng như sóng nước, lộ ra lực lượng thần bí, dần dần, gợn sóng sóng nước hình thành một cánh cửa, nữ tử áo trắng bước về phía trước, tiến vào bên trong.
Lục Trần cũng bước về phía trước, đi theo vào, rất nhanh, hắn phát hiện đã đi tới một thế giới cực kỳ tươi đẹp.
Nơi này linh khí vô cùng sung túc, hắn ở trên một đường nhỏ tại một vách núi, xung quanh đại thụ thành mảng, từng cây đại thụ vô cùng to khỏe, vỏ cây giống như vảy rồng, mênh mông có lực, lá cây xanh biếc, một cảnh tượng bừng bừng sức sống.
Lục Trần đánh giá hoàn cảnh xung quanh, dãy núi xa xa trải dài mênh mông, ầm ầm sóng dậy.
Trong mắt Lục Trần hiện lên một tia kinh ngạc, hoàn cảnh nơi này thoạt nhìn còn tốt hơn bí cảnh Tứ Thánh.
Cách đó không xa có một cung điện tráng lệ, cung điện này lộng lẫy, hoa lệ vô cùng.
“Lục công tử, chủ thượng đang đợi ngươi ở bên trên, ngươi hãy đi lên đi.” Nữ tử áo trắng Băng Vũ khẽ mỉm cười nói với Lục Trần.
Lục Trần nghi hoặc nói: “Tỷ tỷ không đi lên sao?”
Băng Vũ mỉm cười lắc đầu.
“Vậy được, ta đi lên đây.” Lục Trần nói xong, giẫm lên bậc thang đá xanh tràn ngập dấu vết năm tháng, đi tới trước mặt cung điện.
Trước cửa cung điện có một nữ tử phong hoa tuyệt đại, tướng mạo như thiên tiên, cao quý lãnh diễm, giống như là tiên tử của Quảng Hàn cung, mang theo mấy phần thanh lãnh.
Giờ phút này, đôi mắt xinh đẹp không rảnh kia dường như có thể nhìn thấu thế gian, rơi vào trên người Lục Trần, hàng lông mày liễu hơi nhíu lại, trên gương mặt tuyệt mỹ viết hai chữ bất mãn.
“Sư, sư phụ!” Trong lòng Lục Trần hơi co rụt, yếu ớt kêu một câu.
Nhân vật như tiên tử đứng đối diện đó chính là tam sư phụ Kha Dĩ Nhu của hắn, một trong năm sư phụ lợi hại nhất, đương nhiên tính tình cũng vô cùng kiêu ngạo, mặc dù đại sư phụ nghiêm khắc nhưng thỉnh thoảng sẽ tản mát ra vẻ hiền hòa, dễ tiếp xúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận