Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 709: Vương gia bị tiêu diệt

Trên bầu trời, một hình vẽ khổng lồ nhanh chóng bùng cháy, nó bao phủ bằng một lớp lửa vô tận, khiến một vùng trời chiếu rọi ánh đỏ rực.
Trong chốc lát, nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng, cho dù là quần chúng quan sát từ phía xa cũng cảm thấy nóng như lò lửa, ướt đẫm mồ hôi.
Sau đó, trên hình vẽ lửa khổng lồ, từng đám lửa dã man rơi xuống, nó nhấn chìm hư không, phong tỏa xung quanh rồi bao lấy Mai Dận.
Những đám lửa cùng rơi xuống cũng rơi xuống mặt đất, như thể quà cầu lửa vậy, nó lần lượt đập xuống tạo thành những cái hố sâu, lực va chạm rất mạnh, một số đám lửa rơi xuống những cái cây, những tòa nhà đã lập tức tạo nên một đám cháy cực lớn đang bùng cháy dữ dội, khiến bốn phương biến thành biển lửa.
Vèo vèo vèo!
Mọi người đang quan sát ở đằng xa lập tức chạy càng xa càng tốt, lùi về tận biên giới chiến trường.
Mai Dận cũng rống một tiếng giống như vậy: “Người của Mai gia dốc hết sức để bảo vệ hắn.”
Nói rồi, bên trong cơ thể hắn phóng ra một ngọn lửa vô biên, một lò lửa luyện đan cực kỳ lớn xuất hiện trên bầu trời, bức màn lửa cứ bay lượn lờ, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, rất nhanh nó đã cao đến tận ngàn vạn, giống như sắp nổ tung bức thiên đồ lửa đang bao lấy hắn.
Lò lửa luyện đan vô cùng sinh động, nó hoàn toàn được tạo nên từ quy tắc hỏa diễm, sức mạnh gợn sóng thành từng cơn chấn động, hình vẽ khổng lồ được treo trên vòm trời cũng đã bất đầu chấn động theo.
“Ông già, đừng lo lắng” Lục Trần hơi cười nhẹ, nói, xung quanh hắn phát ra một ánh quang màu đen, Hắc Kim chiến y bắt đầu hộ thể đã ngăn cản cảnh tượng khủng khiếp xung quanh một cách hoàn hảo.
“Súc sinh, cho ngươi chết.”
Trong mắt Vương Phong tràn ngập ý định giết người lạnh lẽo, hắn vương lòng bàn tay ra, trên đầu Lục Trần liền xuất hiện một chưởng ấn lửa khủng lồ vô tận, ánh lửa dạt dào.
Chưởng ấn lửa mang theo uy lực vô cùng khủng khiếp đang quyết liệt giáng xuống đầu Lục Trần, giống như muốn đập chết Lục Trần vậy.
“Sư phụ, ngươi còn không xuất hiện thì đồ nhi sẽ ngỏm đấy.” Trên mặt Lục Trần không có một chút sợ hãi nào, mà ngược lại hắn còn dùng bộ dạng uể oải tự tin nói.
Đây là thành Đan Minh, tất cả đều nằm dưới tầm mắt của sư phụ, vì thế, Lục Trần căn bản không hề thấy sợ hãi.
Trong mắt Vương Phong hiện lên vẻ cười ác độc, chưởng ấn lửa rơi xuống, những người xung quanh căn bản không đến kịp để cứu viện, tuy nhiên, khi chưởng ấn lửa cách Lục Trần chỉ còn một mét, nó đột nhiên ngừng lại, giống như thời gian ngưng động vậy, nó đã dừng tại chỗ.
Sắc mặt Vương Phong thay đổi, bởi vì hắn cảm nhận được chưởng ấn đang bị một sức mạnh vô hình giam cầm, căn bản không thể rơi xuống.
“Tiểu Lục Trần, ngươi thật biết quậy, còn chưa ra khỏi thành Đan Minh nữa mà đã kiếm chuyện cho sư phụ rồi.” một âm thanh nhanh nhảu êm tai vang khắp cả trời đất.
Giọng nói giống như giọng tiên này khiến trong lòng tất cả mọi người ở thành Đan Minh đều rúng động, đối với bọn họ mà nói, bọn họ không thể không nhận ra giọng nói này, đó chính là giọng của Hoa Điệp tiên tử.
Khi giọng nói này cất lên, chỉ thấy chưởng ấn lửa đang treo ở đỉnh đầu Lục Trần bay lơ lửng theo gió, như thế nó chưa từng tồn tại vậy.
Một dáng hình nữ nhân màu xanh xuất hiện ở bên cạnh Lục Trần, khi mọi người nhìn thấy bóng hình này, tất cả đều sờ sững ngay tại chỗ.
Chủ nhân của bóng hình này chính là Hoa Điệp tiên tử.
Khi Vương Phong và tất cả người ở Vương Gia nhìn thấy bóng hình này, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, trong đầu trống không.
Cho dù là tên Vương Học Lễ đã ra tay với Mai Dận cũng kinh sợ, cả người như thể bị một trận sét đánh trúng vậy, đứng sững tại chỗ.
Sau đó, gương mặt già bỗng như màu của đất, cơ thể bắt đầu rùng mình.
“Không phải Mai Dận đã nói cho ngươi biết Tiểu Lục Trần là đồ đệ của ta rồi sao, không ngờ ngươi còn dám ra tay với hắn.” Hoa Điệp tiên tử nhìn về hướng Vương Phong, trên gương mặt tuyệt đẹp toàn là sương giá, trong con mắt vô cùng xinh đẹp ấy, một ngọn lửa màu kim lóe lên, mang theo cái chết.
“A”
Tiếp theo đó, Vương Linh kêu thảm thiết không hề báo trước, bởi vì trên người hắn đang cháy một lớp lửa màu kim.
Vương Phong biến thành một người lửa, tiếng cầu cứu thảm thiết vang lên: “Hoa Điệp tiên tử tha…”
Có điều, lời tha mạng còn chưa nói hết, tiếng của Vương Phong đã đột ngột im bặt, hắn đã bị ngọn lửa thiêu đến biến mất, thần hình hủy diệt.
Khi những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, họ đến thở mạnh cũng không dám.
“Còn có lão già nhà ngươi, ngươi mắng Tiểu Lục Trần nhà ta là súc sinh, vậy chẳng là đang mắng ta sao, ngươi cũng đi chết đi.” Hoa Điệp lại nhìn về hướng Vương Học Lễ, dùng ngữ khí buồn bực nói một câu, nói xong, người Vương Học Lễ cũng cháy một lớp lửa màu kim giống như vậy, hắn cũng mở lời xin tha, đáng tiếc, rất nhanh hắn đã hóa thành tro bụi.
Cảnh tượng này đúng là đã làm kinh hãi những người xung quanh.
Hoa Điệp tiên tử không những phong hoa tuyết nguyện, thực lực còn mạnh mẽ một cách lạ thường, một Thánh vương hàng đầu giống như một đứa trẻ vậy, không có chút sức lực phản kháng nào, quả nhiên, lời đồn thế tục là thật, nghe nói cảnh giới của Hoa Điệp tiên tử sớm đã vượt qua Thánh vương, rất có thể là một Thiên Tôn.
Còn về mười vực thì đại đạo có sai sót, cho dù làkẻ mạnh nhất thì cũng chỉ có thể tu luyện tới đỉnh cao của Thánh vương, vậy Hoa Điệp tiên tử đột phá Thánh vương như thế nào nhỉ, đó là điều bọn họ không thể biết được.
“Tiên tử tha mạng, tiên tử tha mạng…” Những người Vương gia còn lại, ai nấy đều quỳ xuống xin tha mạng.
Bọn họ bây giờ có lẽ đang hối hận lắm, tại sao lại không tin lời Mai Dận nói chứ, nếu như tin thì sao lại muốn giết tên thanh niên đó.
“Bắt đầu từ bây giờ, Vương gia bị đuổi khỏi Đan Minh, tất cả thế lực ở thành Đan Minh nghe lệnh, Vương gia đã giết hại nữ tử và trẻ em yếu đuối, Vương gia đã không cần thiết phải tồn tại trên cõi đời này nữa.” Gương mặt đẹp của Hoa Điệp trở nên lạnh lùng, nàng mở miệng nói.
“Tuân theo lệnh của tiên tử.”
“Tuân theo lệnh của tiên tử.”
Trong bóng tối, từng cường giả xuất hiện, tất cả đều là cường giả có cảnh giới trên Thánh cảnh, hô ứng với Hoa Điệp.
Bọn họ ngồi ngư ông đắc lợi trong bóng tối, dù sao thì cuộc chiến giữa hai gia tộc không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ là người ngoài cuộc, nhưng chỉ một câu của Hoa Điệp đã kéo bọn họ ra.
Giây tiếp theo, một đám cường giả xông đến người của Vương gia, không có chút thủ hạ lưu tình nào, máu tươi chảy khắp nơi, từng người từng người Vương gia ngã xuống vũng máu.
Khi cường giả Vương gia đều chết hết, bọn họ lập tức giết vào Vương phủ.
Một trận chiến ngay lập tức đã kết thúc với sự sụp đổ của Vương gia.
“Tiểu Lục Trần, tất cả lực lượng trong thành Đan Minh con đều có thể điều khiển.” Hoa Điệp nhìn về phía Lục Trần, chớp chớp mắt nói, sau đó vươn vai một cái, dáng vẻ yểu điệu hiện ra rõ ràng, nàng ngáp một cái, nói: “Ta về ngủ trưa trước đây, sau này loại chuyện nhỏ này đừng phiền ta nữa.”
Nói rồi, bóng hình vừa lóe lên liền biến mất.
Mặc dù Hoa Điệp đã lộ mặt trong thời gian ngắn, nhưng lại để lại cho thành Đan Minh cơn chấn động cực lớn, rất nhiều người đối với điều này kinh ngạc, thật sự là kinh ngạc lắm.
Thì ra, điều Mai Dận nói là thật.
“Lục Thiếu, mời vào trong.” Mai Dận đi tới, hắn tôn kính nói, ánh mắt những cường giả Mai gia ở xung quanh nhìn Lục Trần đều mang một vẻ lấy lòng.
“Gọi Mai Tiêu ra đây gặp ta.” Lục Trần lên tiếng.
Đúng vào lúc này, ở bên ngoài, tin tức Vương gia bị tiêu diệt trong chốc lát đã thắp sáng cả thành, tên của Lục Trần cũng vang danh khắp thành Minh Đan, có vô số người đem khuôn mặt nho nhã ấy nhớ cho thật kỹ, nhất định không được đắc tội đối phương, nếu không thì kết cục của Vương gia chính là kết cục của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận