Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1848: Giáng lâm thành Thần Hoàng

Lục Trần nhìn xung quanh, cao giọng nói: “Nguyên giới là thế giới trung tâm khu vực Vô Cương, trong đó cường giả như mây, có ba mươi sáu vị Giới Chủ trên Tạo Giới cảnh tồn tại, bọn họ từ cổ trường tồn, trời khó diệt, đất khó táng, đứng ở điểm cuối cùng của cảnh giới tu hành, quan sát năm tháng chìm nổi.”
Mọi người xung quanh nghe được lời Lục Trần nói, mắt lấp lóe thần sắc khác thường, rất hiển nhiên lời giải thích này của Lục Trần, làm bọn họ kinh ngạc.
Thì ra đẳng cấp Thiên Đế cũng không phải điểm cuối cùng của tu hành, trên Thiên Đế còn có một cảnh giới Giới Chủ, đó mới là điểm cuối cùng.
Lục Trần nhìn về phía Mai Tiêu, nói: “Ngươi thua bởi đối phương tuyệt không oan, công pháp và võ kỹ người nọ tu hành, đều không phải những gì ngươi tu hành hiện tại có thể sánh được, chờ sau này tiến về Nguyên giới bái nhập môn hạ thuộc thế lực Giới Chủ, tự nhiên có thể lấy được võ kỹ và công pháp tu hành thích hợp.”
“Đa tạ.” Bách Hoa tiên tử đi tới, cảm kích nói một câu với Lục Trần.
Nếu như không phải Lục Trần xuất hiện, Bách Hoa cốc bọn họ không có người ai là đối thủ của Hình Dực, mà Bách Hoa tiên tử nàng rất có thể bị đối phương cưỡng ép bắt đi làm thị nữ, chuyện này đối với nàng tới nói, tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Lục Trần nhìn về phía Bách Hoa tiên tử, nói: “Bách Hoa tiên tử khách khí.”
Cảnh Tử Mặc hỏi: “Lão đại, khi nào chúng ta đi Nguyên giới?”
Tam hại còn lại, và Mai Tiêu đều nhìn qua Lục Trần.
Từ sau khi giải quyết uy hiếp Thiên Yêu, cuộc sống liền thiếu đi chút kích thích, có lẽ đến Nguyên giới lịch luyện mới sẽ làm cho cuộc sống bình thường này lần nữa phủ đầy bụi gai và ngoắt ngoéo, mà bọn họ cũng có chút hướng về loại cuộc sống này.
Lục Trần nói: “Chờ giải quyết chuyện Đông Dật Lưu xong, ta sẽ mang các ngươi đến Nguyên giới.”
“Khoảng thời gian gần đây, các ngươi đứng chiến đấu với kẻ ngoại lai, các ngươi không phải đối thủ của bọn họ.” Sau khi Lục Trần nói xong, thân hình lóe lên, rời đi nơi này.

Sơn Hải giới, một hư ảnh nguyên thần xuất hiện trên không một ngọn núi lớn mênh mông, phiêu đãng quỷ dị, trong mắt lóe ra vẻ oán độc nồng đậm.
Nguyên thần này, đúng là Hình Dực chạy trốn.
Hình Dực nghĩ đến một màn lúc trước, trong mắt ngoài lửa giận nồng đậm ra, còn có một chút sợ hãi.
Dù sao hắn cũng là một trong những nhân vật phong vân ở Vận Mệnh thần thành, phóng mắt khắp Nguyên giới, cũng được xem là yêu nghiệt đứng đầu, người có thể áp chế hắn cũng không nhiều, bây giờ bước vào thế giới quê mùa hẻo lánh này, lần đầu gặp phải thất bại thảm hại trong đời, bị nghiền ép không hề có lực hoàn thủ.
Nếu như không có vật phẩm bảo mệnh tổ tiên ban cho, khi đó hắn đã bị chém chết.
“Rốt cuộc thanh niên đó là ai?” Mắt Hình Dực bắn ra thần mang, tự mình lẩm bẩm.
Đối phương biết Nguyên giới, biết Vận Mệnh thành chủ, biết mục đích Đông Dật Lưu tới thế giới này, hơn nữa chiến lực lại cực kỳ đáng sợ, tuyệt đối không phải loại thế giới quê mùa này có thể bồi dưỡng được.
“Ha ha, Hình Dực, bao nhiêu tháng không gặp, làm sao biến thành bộ dạng này, ngay cả thân thể cũng bị đánh nát?” âm thanh tràn ngập khôi hài truyền tới từ bên cạnh, chợt, một thanh niên phong độ nhẹ nhàng xuất hiện, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười thờ ơ.
“Ngươi cũng quá vô dụng, ngay cả võ giả của thế giới quê mùa cũng đánh không lại.” Không chờ Hình Dực nói chuyện, người tới lại trêu chọc một câu, giọng điệu ẩn chứa ý châm biếm.
Hình Dực nghe nói như thế, trong mắt lóe lên vẻ tức giận, mất tự nhiên nói: “Những Thánh Đế bên ngoài, đâu ai là đối thủ của ta, chẳng qua là diệt một võ giả có liên quan tới Tạo Giới cảnh, bị đối phương xuất thủ diệt thân xác mà thôi.”
“Là như vậy phải không?” Người tới mặt đầy nghi ngờ.
Hình Dực lạnh lùng nói: “Nếu không ngươi cho rằng thế nào?”
Người tới khẽ gật đầu, lý do này của Hình Dực miễn cưỡng giải thích qua, hơn nữa hắn cũng biết thực lực của Hình Dực, không có khả năng thua Thánh Đế thế giới bên ngoài.

Một thanh niên khí độ tiêu sái, nho nhã bất phàm bỗng nhiên xuất hiện trong vùng trời thành Thần Hoàng, quang huy quanh thân sáng chói, mang theo uy áp cực kì mạnh mẽ, đôi mắt có mấy phần hờ hững.
Hắn tới, lập tức kinh động vô số người ở thành Thần Hoàng.
Bọn họ ngẩng đầu, bèn thấy một thanh niên tuyệt thế vô song, loá mắt, giống như mặt trời trên không, nhận được chú ý.
“Hắn là ai?” Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Khí tức của thanh niên xa lạ này quá mức đáng sợ, tại chỗ có cấp bậc Thánh Đế, cảm nhận được cảm giác ngạt thở từ trên người hnaws.
“Vãn bối Đông Dật Lưu, phụng lệnh sư tôn, tới mời Kha Dĩ Nhu tiền bối đến Vận Mệnh thần thành.” Đông Dật Lưu cúi đầu, nhìn xuống thành Thần Hoàng bên dưới, giọng bình tĩnh nói, trên người khí độ siêu nhiên, cho người ta một cảm giác như tắm trong gió xuân.
Đông Dật Lưu điều tra hồi lâu, cuối cùng nghe ngóng được nơi ở của Kha Dĩ Nhu, ở ngay trong thành trì phía dưới.
Một bóng dáng bạch y tuyệt thế xuất hiện trước mặt Đông Dật Lưu, đôi mắt cực kỳ mỹ lệ nhìn Đông Dật Lưu, thờ ơ nói: “Đa tạ Vận Mệnh thành chủ nâng đỡ, chỉ là ta không muốn rời khỏi Sơn Hải giới, do đó vẫn là mời ngươi trở về đi thôi.”
Ở vạn năm trước giới chiến có người Thần giới tới, lúc mọi người tán gẫu, không thể tránh khỏi nói tới Nguyên giới, cũng nói tới Vận Mệnh thành chủ.
Kha Dĩ Nhu biết nguyên nhân của đồng tiền vận mệnh, ngày nên tới, cuối cùng vẫn tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận