Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1599: Giải thưởng của Lục Trần

Mọi người cũng đang nghi ngờ Lục Trần có thực sự vĩ đại như vậy không.
Nhưng nghĩ đến ngay cả bản nguyên thế giới người ta cũng tặng ra ngoài, vậy đưa ra một quyển công pháp tuyệt đỉnh cũng là điều hợp tình hợp lý.
“Lục Trần tiểu hữu, lời của ngươi nói là thật chứ?” Một vị tu luyện ma đạo đứng bật dậy hỏi.
“Ta không bao giờ nói dối.” Lục Trần trả lời rồi tiếp tục nói: “Ngoài ra ta còn có một quyển Luyện thể pháp đỉnh cao, không giống với thuộc tính Luyện thể pháp có trên thị trường như thiên lôi, bão táp, sương giá rèn luyện thân thể, mà dựa trên quy tắc rèn luyện thân thể, bất kỳ quy tắc nào cũng có thể rèn luyện thân thể.”
“Là Luyện thể pháp tuyệt đỉnh nhất tại Thiên Yêu giới, muốn có thân thể mạnh mẽ như Thiên Yêu giới nhất định phải tu luyện môn Luyện thể pháp.”
“Luyện thể pháp.”
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên.
Nhân tộc và Thiên Yêu tộc khoảng cách ở điểm nào, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy, vì Thiên Yêu có lực phòng ngự mạnh mẽ nếu khí lực của bọn họ cũng mạnh như Thiên Yêu như vậy khi chiến đấu với Thiên Yêu cũng sẽ không bất lợi.
Luyện thể pháp phù hợp với mọi người tu luyện.
Trên quảng trường, mấy chục vạn người, đến từ mấy vạn thế lực lớn nhỏ, nghe thấy lời nói của Lục Trần vẻ mặt đều lộ ra khí thế hừng hực.
Lục Trần nói: “Muốn có được Luyện thể pháp cũng giống như quy tắc trước đó, chỉ cần thu thập đủ đầu của Thiên Yêu thì có thể đến đổi ở chỗ tiền bối Lạc Quân Lâm.”
Để thành công kích thích ý chí chiến đấu của mọi người, Lục Trần lại bổ sung thêm một câu: “Các vị, thời gian có hạn, giới hạn trong vòng một năm, một năm sau sẽ không thể đổi được nữa.”
Lục Trần dùng thần niệm vài lần lướt qua hai bộ công pháp, giao cho người thân bên cạnh, sau đó lấy ra hai quyển trục là bản gốc công pháp đưa cho Lạc Lâm Quân, nói: “Tiền bối, hai quyển công pháp này đưa cho ngươi giữ.”
“Được.”
Lạc Lâm Quân đưa tay nhận lấy, gật đầu một cái.
“Tiền bối, một năm sau, hai bộ công pháp này không hoàn lại thì tặng đi, tặng cho mọi người tu luyện.” Sau đó, Lục Trần truyền âm cho Lạc Lâm Quân một câu.
Lạc Lâm Quân nghe thấy Lục Trần nói, sắc mặt hắn trở nên khá kỳ lạ.
“Tiền bối, hiện tại ta coi như là lấy đại cục làm trọng chứ.” Lục Trần quay đầu, lại nói với Vẫn Thần sơn tôn chủ một câu đầy thâm ý, trong giọng điệu tràn đầy sự chậm chọc.
Vẫn Thần sơn tôn chủ nói không nên lời, chỉ cảm thấy hắn không còn thể diện, thế nhưng hắn căn bản không nói được gì để phản bác, mà hắn cũng không thể dứt khoát như Lục Trần, giao công pháp tuyệt đỉnh nhất của núi Viên Thần ra, tóm lại, hôm nay cục diện có thể coi là xấu hổ.
“Chúng ta đi.”
Vẫn Thần sơn tôn chủ đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, dẫn theo một đám đồ tử đồ tôn rơi đi.
Các thế lực Thượng Tiêu thiên cung, Đao Thần điện, Lôi tộc nhìn bóng lưng Vẫn Thần sơn tôn chủ rời đi, thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay hắn không ồn ào cùng Vẫn Thần sơn tôn chủ, nếu không, bọn họ cũng không còn mặt mũi săn giết Thiên Yêu để đổi hai bộ công pháp này.
Việc gây khó dễ của Vẫn Thần sơn tôn chủ chỉ là một tình tiết nhỏ trong thịnh hội.
Thịnh hội kết thúc thuận lợi, các thế lực đến từ tứ phương đứng dậy cáo biệt, bọn họ muốn trở về tổ chức nhân lực, tiêu diệt toàn bộ Thiên Yêu tại Sơn Hải giới.
Có cơ hội để đổi được hai quyển tuyệt học đỉnh cao thì không thể bỏ qua, dù sao thời gian cũng eo hẹp, chỉ có một năm.
Một năm sau, các phương thế lực đều sẽ chết lặng vì đến lúc đó, hai bộ công pháp đã lan truyền trên các đường phố.
Bị Lục Trần chơi một phen, mọi người chỉ có thể cười khổ.
Sau khi yến hội kết thúc thành công, Lục Trần đã ở cùng phụ mẫu và sư muội nửa năm, sau đó một người bước lên hành trình đến Thần giới.
Mà khi Lục Trần bước qua vết nứt Giới Vực tiến đến Thần giới, có một người thanh niên đến từ khu vực vô cùng tận đến Sơn Hải giới, hai người họ ‘đi ngang qua’ một cách hoàn hảo.
Thanh niên cảm thấy bị bao vây bởi lực cản vô hình, không có nhiễu loạn và bão tố lớn mạnh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
“Kim Anh Tuấn ta đã trải qua muôn vàn gian nan, quang vinh trở về, tên chết tiệt, hãy chờ run sợ đi.” Người thanh niên hét lên một tiếng, hào quang đế vương khiến xung quanh mấy chục vạn dặm bao phủ trong một tầng ánh sáng trắng chói mắt.
Bóng tối và tĩnh lặng, là khúc chủ đề vĩnh hằng bất biến khu vực vô cương.
Khu vực Vô Cương, vô biên vô hạn, không có biên giới, giống như một mảnh Hỗn Độn đen kịt, thế nhưng, bên trong khu vực bao la nhìn như không có chút sinh mệnh nào, lại ẩn nấp từng thế giới.
Những thế giới này, có thế giới cổ xưa sụp đổ, cũng có thế giới vừa ra đời.
Giới vực ngăn cách nguy cơ mặt ngoài khu vực Vô Cương, để sinh mệnh trong giới sinh sôi nảy nở thoả thuê.
Bình thường mà nói, người tu hành đạt đến Đế cảnh, mới miễn cưỡng có thể đi lại trong khu vực Vô Cương.
Nếu như người trời sinh tự mang vận rủi, xui xẻo cực độ, cho dù tu hành đến Thánh Đế cảnh, cũng dễ dàng vẫn lạc ở khu vực Vô Cương.
Bởi vì loạn lưu hư không ở khu vực Vô Cương cực kỳ đáng sợ, không nói đạo lý, cắn nuốt vạn vật, có nơi hư không loạn lưu trực tiếp bao trùm lên phạm vi mười tỷ, một khi bị lực hút kéo vào trong đó, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Tất nhiên, ngoại trừ người tu hành có pháp bảo mạnh mẽ hộ thân ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận