Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 486: Chơi chữ

“Ngươi đi theo ta.” Lê Hoa ma quân mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần kẽ gật đầu, lập tức rời đi cùng Lê Hoa ma quân.
Chờ sau khi hai người rời đi, Vu Trạch Thánh quân của Vu Thể giới nhìn về phía Vu Chiến, dò hỏi: “Vu Chiến, rốt cuộc là ai đã phá hủy cung điện, có phải là người Lê Hoa mang đi không?”
Vừa rồi Vu Trạch không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm nghi ngờ rồi, lần này có thể phá hủy được cung điện, chắc là có liên quan đến thanh niên đã đánh bại Vu Chiến. Thế nên, sau khi Lê Hoa ma quân rời đi, hắn liền hỏi ngay tiểu bối nhà mình.
Vu Chiến nghiến răng nói: “Là do một mình Lục Trần làm, Lê Hồng chẳng giúp được cái gì cả, bọn ta cũng vậy.”
Vu Chiến tóm tắt sơ lược về những chuyện đã phát sinh bên trong cung điện.
Nghe Vu Chiến nói xong, ánh mắt của Vu Trạch ra tia kỳ dị, nhẹ giọng nói: “Thú vị.”
Cùng lúc đó, bên trong Ma cung.
Lê Hoa ma quân nhìn về phía Lục Trần nói: “Nếu ta đoán không sai thì, công lao lớn nhất trong việc phá hủy cung chắc hẳn là thuộc về ngươi nhỉ.”
Khả năng của Lê Hồng như thế nào, Lê Hoa ma quân nắm rõ trong lòng bàn tay.
Lục Trần khẽ gật đầu, khiêm tốn nói: “May mắn cả thôi.”
“Ngươi làm tốt lắm.” Lê Hoa ma quân tiếp tục nói: “Trong cơ thể ngươi chắc có rất nhiều lực nguyền rủa, ta cho ngươi ba tháng để hóa giải chúng. Sau ba tháng, đến tòa cung điện thứ hai, nếu thành công, ta sẽ cân nhắc thả sư muội của ngươi ra.”
“Không thành vấn đề.” Lục Trần đáp vô cùng trôi chảy.
Nhưng trong lòng lại khinh bỉ, lão già này đang chơi chữ với hắn đấy à, “cân nhắc thả” và “nhất định thả” là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, kiểu chơi chữ này đã lỗi thời rồi.
“Hơn nữa, công lao phá hủy cung điện phải thuộc về Lê Hồng, rõ chưa?” Lê Hoa ma quân chuyển đề tài.
“Hiểu rồi.” Đáy mắt Lục Trần hiện lên tia dị sắc, hắn biết vì sao Lê Hoa ma quân lại nói như vậy, có lẽ vì lời nói lúc nãy của vị Thánh vương kia khiến cho Lê Hoa ma quân muốn nóng lòng cho con mình gia nhập vào môn hạ của vị Phán quyết giả kia, Phán quyết giả của tộc Ma Bất Tử, có thể là một đại Thiên Tôn.
“Ừ, ngươi lui xuống đi.”
Lê Hoa ma quân nói xong, lập tức đưa cho Lục Trần một khối ngọc phù, nói: “Ta sẽ thông qua ngọc phù để triệu hoán ngươi, đến lúc đó chỉ cần bóp nát ngọc phù là có thể vào Ma điện của ta.”
Lục Trần đi ngoài, cùng Quý Nhiên rời khỏi nơi này.
Quý Nhiên nghi hoặc nhìn Lục Trần, hắn thản nhiên để Lê Hồng ôm hết công lao của mình, lại không một lời phản bác, chuyện này hơi khác thường.
Cơ mà, có thể thấy Lục Trần không phải kiểu người chịu thua thiệt, chắc chắc đang có kế hoạch lớn nào đó.
“Lục Trần huynh…”
Hai người rời khỏi Ma cung chưa được bao xa thì phía sau vang lên tiếng gọi.
Chỉ thấy bọn người Vu Chiến, còn có vị Thánh cảnh cường giả kia, là Vu Chiến gọi hắn lại.
Vu Chiến đi tới trước mặt Lục Trần, nói: “Lục Trần huynh, sao ngươi phải nói thế, rõ ràng ngươi mới là người phá hủy cung điện. Hơn nữa, nếu ngươi có vạch trần Lê Hồng thì Lê Hoa ma quân cũng sẽ không dám làm gì ngươi, Vu Thế giới sẽ là hậu thuẫn cho ngươi.”
Lục Trần cười nhạt nói: “Hư danh thôi mà.”
Vu Chiến chỉ vào vị Thánh cảnh bên cạnh nói: “Lục Trần huynh, vị này chính là Thánh Quân của tộc ta, Vu Trạch thánh quân.”
“Bái kiến Vu Trạch tiền bối.” Lục Trần lập tức ôm quyền cúi chào cường giả Thánh cảnh bên cạnh.
“Ừ.” Vu Trạch khẽ gật đầu.
Lục Trần nói: “Vãn bối xin mạo muội hỏi một câu, Vu Trạch tiền bối và Lê Hoa có quan hệ như thế nào?”
Vu Trạch mỉm cười: “Quan hệ đối địch.”
Lục Trần nghe vậy, ánh mắt sáng lên, nhưng cũng không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Vu Chiến nói: “Bọn ta tính đi lịch luyện, ba tháng sau gặp lại.”
“Lục huynh có thể đến Vu Thể giớ của ta làm khách rồi tìm một đại nhân vật luyện hóa nguyền rủa trong cơ thể.” Vu Chiến mở lời mời.
“Không cần đâu.” Lục Trần khẽ từ chối.
“Vậy thôi, bọn ta đi trước.” Vu Chiến nghe Lục Trần từ chối cũng không nói gì thêm nữa. Sau đó, bọn họ rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Lục Trần quay đầu nhìn về phía Quý Nhiên, nói: “Lần này giúp hai tộc phá hủy cung điện, ngươi cũng không giúp được gì, đi trước đi, một mình ta là được rồi, ngươi đến chiếu cố các đệ tử Thiên Kiếm phong đi.”
Quý Nhiên nghe Lục Trần nói vậy, trong lòng có hơi khó chịu. Dù gì hắn cũng là đệ tử của Thiên Kiếm phong, vậy mà lại không giúp được gì.
Nhưng mà Lục Trần cũng không nói sai, hắn khẽ gật đầu, nói: “Ngươi phải cẩn thận.”
Quý Nhiên nói xong, liền tách ra với Lục Trần.
Lục Trần một mình đi rời đi, mem theo một hướng cụ thể, bay khoảng một canh giờ, đến lãnh địa của Hàn Mặc thánh vương.
Lục Trần đứng trên mặt nước, gọi: “Hàn Mặc tiền bối.”
Ào ào!
Một lúc sau, nước xung quanh rút hết, một cung điện dưới nước lộ ra, đồng thời có một âm thanh lọt vào tai Lục Trần: “Vào đi.”
Thân thể Lục Trần lóe lên, đi xuống, trông thấy Hàn Mặc thánh vương trong đại điện.
Ánh mắt Hàn Mặc thánh vương rơi trên người Lục Trần, cười nói: “Thấy ngươi còn sống trở về, vậy là đã mất đi một tòa cung điện màu xám.”
“Ừ.” Lục Trần cười nói: “Hữu kinh vô hiểm.”
Hàn Mặc nói: “Thần Hỏa là khắc tính của nguyền rủa trong cung điện màu xám, lúc trước ngươi rời đi, ta cảm thấy ngươi chắc chắn sẽ an toàn trở về.”
Lần Trần nói: “Lần này ta tới tìm tiền bối là có hai chuyện.”
“Nói đi.” Hàn Mặc nói.
“Thứ nhất, ta muốn mượn linh tuyền để tu luyện, tranh thủ phá cảnh trong ba tháng. Thứ hai ta muốn nhờ tiền bối giúp một chuyện.”
“Giúp chuyện gì?” Hàn Mặc hỏi.
Sau khi Lục Trần truyền âm xong, Hàn Mặc hơi nhíu mày: “Xông vào cung điện của Lê Hoa, cái này có chút phiền toái, trong cung điện có bố trí cấm chế của Lê Hoa, một khi ta cố chấp xông vào sẽ kinh động đến Lê Hoa khiến hắn kích hoạt trận pháp.”
Lục Trần cười nói: “Nếu dụ được Lê Hoa ra ngoài thì sao?”
Hàn Mặc nói: “Nếu như vậy, ta sẽ có thời gian cứu người ngươi muốn cứu ra.”
Lục Trần nói: “Vậy thì phiền tiền bối rồi.”
Hàn Mặc thánh quân nhìn Lục Trân một cái thật sâu rồi nói: “Nếu ngươi có thể phá hủy cung điện, giải thoát cho bọn ta, đối với ta đây đã là một ân huệ rất lớn rồi, giúp ngươi chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Dùng một chút Hàn Mặc thánh vương nói: “Ngoài chuyện đó ra, ta cũng cần ngươi giúp ta một chuyện.”
“Mời nói, chỉ cần trong phạm vị năng lực, vãn bối nghĩa bất dung từ.” Lục Trần đáp.
Hàn Mặc cười nói: “Sau này hãy nói, ngươi chỉ cần nói vài lời là có thể giúp ta rồi.”
“Được rồi, ngươi di tu luyện đi, nếu có chuyện gì muốn nhờ ta giúp đỡ cứ nói một tiếng.” Hàn Mạc đứng dậy, nói xong rồi rời đi.
Lục Trần tu luyện ở linh tuyền, tốc độ làm ít công nhiều. Sau hai tháng, bùm một tiếng, khí tức trong cơ thể tăng lên nhanh chóng, nhộn nhạo rung động một hồi, sau đó thuận lợi đột phá Nguyên Thần cảnh trung kỳ. Sau khi đột phá, sức mạnh có bước nhảy vọt.
Mãi đến tháng thứ ba, Lục Trần nhận được truyền âm của Lê Hoa ma quân.
Trước khi đi Lục Trần dò hỏi: “Hàn Mặc thánh vương, ngươi còn đá thủy tinh ký ức không?”
“Thứ này trong đây vô dụng.” Hàn Mặc vung tay một cái, vung ra bốn mươi năm mươi viên đá thủy tinh ký ức.
“Đa tạ.”
Lục Trần ôm quyền, lập tức bóp nát ngọc phù điều khiển, trước mắt bỗng tối sầm lại, sau đó liền xuất hiện ở cửa Ma cung.
Lúc Lục Trần tới, Lê Hoa ma quân và Vu Trạch thánh quân đã đến từ sớm, đợi hắn đến.
Hai phe Lê Hồng và Vu Chiến cũng vậy, chỉ là nhóm người phía sau họ đã thay đổi.
Thấy Lục Trần đến, hai vị Thánh quân xé không gian, đưa bọn họ tới biên giới của một tòa cung điện màu xám khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận