Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1578: Mọi người khiếp sợ

Nhưng dám lộ sát ý với hắn, ít nhất muốn đánh đến mức không thể tự lo liệu cuộc sống, khiến cho hắn cả đời nhớ kỹ cái bóng ma này.
“Ngươi thật là quá đáng!”
“Nói thế nào, trước mặt người này là Tề tiền bối, thành chủ Giới thành, cống hiến rất lớn cho công cuộc chống lại Thiên Yêu.”
Trong đám người, có người tức giận nói.
Người lên tiếng hiển nhiên là cường giả của Thượng Tiêu Thiên cung, đối với việc Lục Trần hành hung La Thiếu Vũ, bọn họ giận mà không dám nói gì.
Suy cho cùng La Thiếu Vũ bị đánh thành như vậy, bọn họ đi lên cũng chỉ bị đánh.
Nhưng mà, bọn họ có thể kéo da hổ làm cờ hiệu, mượn Tề Hạo Xương quát lớn đối phương.
Tuy nhiên, Lục Trần gần như mặc kệ bọn họ, trực tiếp xem thường, khiến người của Thượng Tiêu Thiên cung giận mà không dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là dương ánh mắt cầu cứu về phía Tề Hạo Xương, hi vọng đối phương tiếp tục lên tiếng.
“Sư đệ, làm người không thể quên cội nguồn!” Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Mọi người quay đầu lại, thấy một nữ tử cực kỳ xinh đẹp đạp không mà đến, dáng người thướt tha, có khí tức rét lạnh phóng ra, khiến những người ở đây cảm giác được lãnh ý thấu xương thổi quét toàn thân.
Mọi người thấy người tới, trong ánh mắt mang theo vẻ kính sợ.
Người đến là một trong những người khiến người Giới thành kính sợ, Nguyễn Trần Sương yêu nghiệt của Kiếm Đế cung, không chỉ có thiên tư yêu nghiệt, ngay cả dung mạo đều là tuyệt sắc đứng đầu, nhưng Nguyễn Trần Sương cứ như thể một đóa hoa hồng có gai, còn chưa người nào gan lớn theo đuổi Nguyễn Trần Sương.
Nghe thấy lời nói của Nguyễn Trần Sương, trong lòng mọi người thật sự bất ngờ, người trước gọi tên Thiên Tôn hung tàn này là sư đệ, chứng tỏ người sau cũng tới từ Kiếm Đế cung.
Mọi người nghi ngờ, nếu đối phương xuất thân từ Kiếm Đế cung, vì sao không sử dụng kiếm ý.
“Sư tỷ, có ý gì?” Lục Trần dừng động tác, ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Nguyễn Trần Sương.
Đối với lời nói của Nguyễn Trần Sương, hắn cảm thấy khó hiểu, cái gì gọi là không thể quên cội nguồn, còn nữa, vì sao Nguyễn Trần Sương đi ra ngoài ngăn cản hắn.
Trên mặt đất, La Thiếu Vũ sưng mặt sưng mũi, hai mắt gấu mèo, đưa ánh mắt cầu cứu với Nguyễn Trần Sương.
Nguyễn Trần Sương liếc nhìn La Thiếu Vũ, thản nhiên nói: “Sư đệ, ngươi là người thừa kế của Lục Thần kiếm, người thuộc về Kiếm Đế cung, nhưng không sử dụng kiếm ý, thế nên ta cảm thấy ngươi quên cội nguồn rồi.”
“Còn nữa, dụng quyền đập chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, rất nhiều người cũng sẽ vết sẹo lành thì quên đau, nhưng mà kiếm ý thì khác, có thể lưu lại trong cơ thể hành hạ người thật lâu.”
Lục Trần: “...”
Người xung quanh: “...”
Vẻ mặt Lục Trần mỉm cười, nhìn về phía vẻ mặt lạnh lùng của sư tỷ nhà mình, cũng không biết nói cái gì cho phải, thì ra là nguồn cội trong miệng Nguyễn Trần Sương, tự trách mình không dùng kiếm ý đối phó La Thiếu Vũ.
Mọi người cũng là vẻ mặt ác độc lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Nguyễn Trần Sương giống như nhìn nữ ma đầu, vị này mới là vua hành hạ, trách cứ sư đệ nhà mình không dùng kiếm ý hành hạ La Thiếu Vũ.
Quả nhiên, không phải là người một nhà, không vào cùng một cửa.
Kiếm Đế cung là tông môn ngang ngược nhất được công nhận, cực kỳ bao che khuyết điểm, lúc trước bọn họ nhìn thấy đối phương kiêu ngạo như vậy thì suy đoán đối phương xuất thân từ Kiếm Đế cung.
Chỉ có điều không dùng kiếm ý nên không đoán ra.
Ai có thể nghĩ được một môn phái sử dụng kiếm, có đệ tử thích dùng nắm đấm đánh người.
“Khụ khụ!”
Tề Hạo Xương kịch liệt ho khan một tiếng, trừng mắt liếc Nguyễn Trần Sương, tức giận nói: “Có thể truyền bá cho sư đệ ngươi một chút tư tưởng chính xác hay không?”
La Thiếu Vũ trên mặt đất nghe thấy lời nói của Nguyễn Trần Sương, ngoẹo đầu, hôn mê rồi .
Vốn tưởng rằng Nguyễn Trần Sương là tới giải vây cho hắn, mặc dù giữa hai người không có giao tình, cũng không biết vì sao Nguyễn Trần Sương giải vây giúp hắn, kết quả là hiểu cái rắm, chính là tới bỏ đá xuống giếng, cho sư đệ nhà mình chủ ý.
La Thiếu Vũ ngất đi, cuối cùng biết bối cảnh của Lục Trần, nếu như sớm biết đối phương đến từ Kiếm Đế cung, nói gì thì cũng không chủ động trêu chọc.
“Được, ta thử một chút!” Lục Trần nghe lời nói của Nguyễn Trần Sương, chăm chú gật đầu.
Cho nên thúc dục kiếm ý đổ vào trong cơ thể La Thiếu Vũ, La Thiếu Vũ vốn dĩ đã hôn mê, lập tức phát ra một tiếng tru thê lương, đau đớn đến mức tỉnh lại.
“Tha, tha cho ta!” Hai mắt La Thiếu Vũ sưng lên, vạch thành một đường, lộ ra ý cầu khẩn mãnh liệt.
“Cút!”
Một cước của Lục Trần đạp bay La Thiếu Vũ vài trăm thước, người của Thượng Tiêu Thiên cung lập tức chạy tới, ôm lấy La Thiếu Vũ.
Sau khi đánh một trận tơi bời, Lục Trần mới cảm giác tâm tình sảng khoái không ít.
“Sư đệ, thời gian mấy năm nay, ngươi đã đi đâu?” Một đôi mắt sáng ngời của Nguyễn Trần Sương rơi vào trên người Lục Trần, tò mò hỏi: “Rốt cuộc ngươi giết bao nhiêu Thiên Yêu, mới khiến điểm chiến công lên đến một tỷ hơn bốn ngàn vạn.”
“Nhiều như vậy!”
Hai mắt Lục Trần tràn đầy kinh ngạc, hắn cũng bất ngờ, làm sao điểm chiến công của mình lại cao như vậy.
Hắn không giết bao nhiêu Đại Đế Thiên Yêu, ngược lại là giết không ít phản đồ Nhân tộc, chẳng lẽ cũng tính cả phản đồ Nhân tộc.
“Cái gì, hắn chính là chủ nhân của ngọc bài số 666666.”
Đám người bộc phát âm thanh ồ lên, vẻ mặt mọi người dại ra nhìn chằm chằm Lục Trần, cái này, rốt cuộc thân phận chủ nhân ngọc bài số 666666 lộ tẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận