Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1636: Chạy trốn

Tông chủ Hoả Thần tông hồi thần, tò mò hỏi: "Đúng rồi, sao ngươi lại đắc tội với Nguyệt Thần khiến nàng tức giận giam người vào Hoả ngục."
Lục Trần nhún vai và đáp với vẻ mặt vô tội: "Ta cũng không biết vì sao mình lại đắc tội nàng. Vừa gặp lần đầu đã rất ác cảm với ta và không giải thích gì đã bắt ta đi."
Tông chủ Hoả Thần tông còn lâu mới tin lời nói dối như vậy, hắn nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Cho ngươi cơ hội cuối cùng để giải thích."
Lục Trần vội vàng hét lên: "Tiền bối, lời ta nói đều là sự thật. Hẳn là ngài đã biết ta không phải người của Thần giới, vừa hay dừng chân ở thần quốc Hách Lan nên đã hỗ trợ Hách Lan Uy giết một dị tộc Thần Hoàng. Sau đó, Hách Lan Uy đã đưa ta tới Nguyệt Thần sơn, vừa gặp mặt lần đầu nàng đã bắt ta đi rồi."
"Thật đúng là như vậy." Nội tâm Tông chủ Hoả Thần tông cũng có chút không nói nên lời, đầu của Nguyệt Thật bị cửa kẹp sao? Đương nhiên, hắn cũng chỉ dám suy đoán ác ý này trong lòng chứ không dám nói ra.
"Ta biết lí do là gì rồi." Lục Trần đột nhiên giật mình nói.
"Lí do là gì?"
Lục Trần lộ vẻ đương nhiên nói: "Có thể là bởi vì ta anh tuấn nên Nguyệt Thần muốn theo đuổi ta, nhưng vì Nguyệt Thần là nữ tử nên nội tâm nàng có hơi dè dặt, vì vậy nên mới nghĩ ra chiêu này khiến ta hận nàng. Chuyện này sẽ khiến ta có ấn tượng sâu sắc với nàng, sau này sẽ thương xuyên qua lại sẽ phát sinh tình cảm."
"Ừm, nhất định là như vậy."
"Khụ."
Tông chủ Hoả Thần tông suýt nữa hộc máu khi nghe thấy những lời tự mình đa tình của Lục Trần, hắn không khỏi trừng mắt với Lục Trần.
Tiểu tử này là loại người gì vậy, hắn tự coi trọng bản thân quá rồi đấy, thậm chí còn ảo tưởng rằng Nguyệt Thần nhất kiến chung tình với hắn, nằm mơ à?
Những người xung quanh cũng nhìn Lục Trần như nhìn một kẻ ngu.
Nguyệt Trần là ai chứ? Một nhân vật cấp nữ thần, đứng thứ tư trong bảng Thần Đế, ngay cả nam tử cấp Thần Đế khác theo đuổi cũng chưa từng được nàng để ý mà sẽ thích một con kiến hôi chỉ mới Chân Thần cảnh, đúng là nói vớ nói vẩn.
Tuy nhiên những lời đối phương nói cũng có đạo lý và nghe có vẻ hợp lý.
Dù sao đối phương cũng đến từ một thế giới khác nên không thể nào vừa tiến vào Thần giới đã kết thù oán với Nguyệt Thần được.
"Ngươi nói ngươi giúp Hách Lan Uy giết chết dị tộc Thần Hoàng?" Đại trưởng lão nhìn về phía Lục Trần rồi giễu cợt: "Ngươi chỉ là Chân Thần cảnh lại dám can thiệp vào đại chiến của Thần Hoàng?"
Những người khác cũng tỏ ra châm chọc Lục Trần, bởi vì những lời nói đầy sơ hở, không hợp lẽ thường.
Lục Trần lười biếng đáp: "Giúp đỡ chỉ là nói quá thôi, chỉ là đứng bên cạnh phóng ra vài chiêu, thỉnh thoảng quấy rối một chút, còn đương nhiên ta không đủ để chiến đấu trực diện ở cấp bậc Thần Hoàng, một chưởng thôi cũng đủ làm ta chết rồi."
Trên thực tế, con dị tộc Thần Hoàng kia là do Lục Trần một mình giết chết, nhưng với sự trợ giúp của bảo vật nên cũng chẳng có gì đáng khoe khoang, vì vậy Lục Trần đã khoác lác.
"Cũng khác tự giác." Đại trưởng lão cười lạnh, sau đó nhìn về phía một Chân Thần trong đám người và nói: "Nghiêm Hạo, ngươi bước ra khỏi hàng."
"Đại trưởng lão." Chân Thần bị điểm danh bước ra và đi về phía đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhìn Lục Trần nói: "Ngươi đối chiến với Nghiêm Hạo, chỉ cần kiên trì dưới tay Nghiêm Hạo ba phút, ta sẽ tin lời ngươi nói."
"Ơ.."
Lục Trần xoa cằm, vài giây sau mới khó xử đáp: "Được rồi."
Mọi người đều lùi ra rìa để lại một khoảng đất trống cho họ.
Quanh thân Nghiêm Hạo bùng lên một ngọn lửa, hắn nhìn Lục Trần nói: "Ta sẽ không nương tay đâu."
"Tuỳ ngươi." Lục Trần nhún vai.
"Gầm."
Nghiêm Hạo gầm nhẹ một tiếng, toàn thân xuất hiện một tầng lửa, trong tay có thêm một thanh hoả chuỳ khổng lồ toả ra nhiệt lượng mạnh mẽ.
Nghiêm Hạo bay lên trời, giơ cao hoả chuỳ đập mạnh xuống đầu Lục Trần.
Lục Trần đưa tay ra và đối đầu trực diện với hoả chuỳ.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều ánh lên một tia dị sắc, thanh niên này lại lấy tay đối cứng với công kích cuồng bạo của Nghiệm Hạo. Phải biết rằng cho dù Đại Đế bình thường cũng không dám trực tiếp đỡ đòn có lực lượng cỡ này, sao tiểu tử này dám làm vậy, lẽ nào không sợ cánh tay bị nát thành từng mảnh sao?
Trong mắt Nghiêm Hạo hiện lên một tia tàn bạo, đối phương đúng là không nể mặt quá rồi, thế mà lại dùng tay đối đầu với công kích hung bạo của hắn.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng xem như cánh tay của Lục Trần đã bị phế rồi, nhưng khi hoả chuỳ giáng xuống, một cảnh tượng kích thích thị giác xuất hiện.
Đối phương thật sự dùng một cánh tay mảnh khảnh để chặn hoả chuỳ.
Lục Trần rên một tiếng, máu tươi tràn ra từ khoé miệng, hắn lùi ra sau mấy bước rồi nhìn về phía Nghiêm Hạo, lúc này vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc: "Xem như ta đã đánh giá thấp ngươi."
"Khụ."
Nghiêm Hạo nghe xong, suýt chút nữa đã hộc máu, hoá ra đối phương đã khinh thường công kích của hắn.
Tuy nhiên, với sức mạnh hung hãn như vậy mà hắn chỉ khiến đối phương hộc máu, điều này cho thể khí lực của đối phương quá mạnh nên mới có thể đối đầu trực diện với công kích của hắn.
Nghiêm Hạo cũng dần trở nên nghiêm túc.
"Thú vị đấy."
Những người xung quanh cũng thu lại vẻ chế giễu của họ và trở nên nghiêm túc hơn, chỉ với một tay, đối phương chắc chắn là người nổi bật trong số các Chân Thần.
"Lại tới đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận