Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 816: Đến thỉnh tội!

Điều khiến Tần Ngạo có chút không nghĩ ra chính là, vì sao người này tham gia hôn lễ của một hoàng triều nhỏ ở biên giới Hoang vực cằn cỗi.
“Lăn xuống quỳ gối trước!” Lục Trần nhìn thoáng qua Tần Ngạo, trong giọng nói lộ ra mấy phần miệt thị và ý tứ ra lệnh, sau đó tầm mắt một lần nữa nhìn vị lão già kia: “Gọi lão tổ nhà các ngươi tới, ta muốn đích thân dạy dỗ hậu bối giúp hắn.”
Lời nói của Lục Trần lại khiến ánh mắt người xung quanh kinh ngạc, một nhóm người bất ngờ.
Bọn họ không nghe lầm chứ, người thanh niên này lại gọi thế tử của Thánh vương thế gia lăn xuống quỳ gối, còn sai lão già kia gọi lão tổ tông tới.
Lão tổ tông của Thánh vương thế gia, chẳng phải là chí cường giả Thánh Vương cảnh?
Hơn nữa giọng điệu người thanh niên này dùng không phải là giọng điệu thương lượng mà là ra lệnh.
Trong đám người, ánh mắt Triệu Hải cười lạnh hoàn toàn ý tứ châm chọc, hắn cảm thấy sư huynh của Liễu Khuynh Thành đi tìm đường chết, mặc dù hắn bái nhập dưới môn hạ của Diêu Hi thánh chủ, Thánh chủ cũng rất lợi hại, xếp thứ nhất danh sách top mạnh nhất bảng Chí Cường Hoang vực, nhưng cao nhất cũng là Thánh vương thôi.
Bây giờ chọc phải Thánh vương cùng cấp bậc, đây không phải là kết thù hận cho Diêu Hi thánh chủ sao.
“Thật là ếch ngồi đáy giếng chưa từng thấy thế giới bên ngoài.” Trong lòng Triệu Hải cười lạnh một câu: “Nghĩ bái sư Thánh vương thì có thể vô pháp vô thiên sao.”
Triệu Hải ước gì đối phương chết đi, như vậy sẽ không người nào có tư cách tranh đoạt Liễu Khuynh Thành với hắn rồi.
Chín mươi chín phần trăm người ở đây đều không biết Lục Trần, bọn họ đến từ các hoàng triều lớn, hoàn toàn không tiếp xúc với mặt kia của Lục Trần.
Liễu Thành đã gặp Lục Trần, ban đầu tên gia hỏa này ở Thánh thành đùa giỡn muội muội của hắn, khiến hắn suýt nữa mất kiểm soát, thoáng một cái nhiều năm không gặp, đối phương vẫn lớn lối trước sau như một.
Chỉ có điều lần này, kẻ địch đến từ Thánh vương thế gia, còn phát ngôn bừa bãi như thế thì phiền toái rồi.
Trong đám người chỉ có lác đác mấy người tương đối yên tĩnh, ví dụ như Lục Chính Hằng, Khổng Tước hoàng chủ, vân vân.
Khổng Tước hoàng chủ liếc nhìn Lục Trần, lại nhìn thanh niên trên bầu trời, trong mắt lộ ra một vẻ thương hại.
Bởi vì con nối dõi của hắn là Khổng Soái đang rèn luyện ở Thanh vực, nguyên nhân gia nhập Phong Lôi các, từ trong miệng Khổng Soái hắn biết địa vị Lục Trần ở Thanh vực hết sức tôn sùng, có thể nói không người nào dây vào, thế lực cấp Bá Chủ cũng giống như vậy.
Mọi người ở đây vốn tưởng rằng khi thanh niên trên bầu trời tức sùi bọt mép, đối phương cũng không lập tức hạ lệnh sai Thánh Quân bên cạnh giết chết thanh niên phát ngôn bừa bãi này, mà là dùng giọng điệu tức giận nói: “Tần gia ta là bá chủ Tây Bắc vực, cho dù ngươi là người của Kiếm Đế cung, vì sao ta phải quỳ xuống cho ngươi.”
Lời nói của thanh niên khiến ánh mắt của người xung quanh trở nên cực kỳ kỳ dị.
Đây là lời nói yếu thế hoặc là e dè?
Kiếm Đế cung, đây là môn phái gì, chẳng lẽ có thể khiến Thánh vương thế gia e dè?
“Tần gia Tây Bắc, đây là thế lực rác rưởi gì, nghe cũng chưa từng nghe qua.” Lục Trần chê cười một câu, sau đó ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú vào Tần Ngạo: “Cho ngươi thời gian một phút đồng hồ suy nghĩ, quy củ quỳ ở bên cạnh, Lục mỗ ta có thể suy nghĩ chỉ nhằm vào một người mà không nhằm vào cả gia tộc.”
Lục mỗ?
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, sắc mặt Tần Ngạo và Thánh Quân bên cạnh đồng thời thay đổi, trở nên vô cùng trắng bệch, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi mãnh liệt.
Đối phương có kiếm ý, làm việc lớn lối, vừa tự xưng là Lục mỗ.
Bọn họ lập tức liên tưởng đến đại ma vương Lục Trần.
Giọng điệu Tần Ngạo lập tức trở nên lắp bắp: “Ngươi, ngươi là Lục Trần?”
Giờ phút này, Tần Ngạo cảm giác mình sắp hít thở không thông, thân thể bắt đầu run rẩy.
“Không, không thể nào…”
Tần Ngạo điên cuồng lắc đầu, hắn bất luận như thế nào cũng không tin bản thân sẽ gặp phải đại ma vương như lời đồn ở Hoang vực vắng vẻ.
Tần Ngạo sợ hãi đứng lên, nghĩ đến bản thân lại trêu chọc đại ma vương thì hận không thể chết ngay lập tức.
“Xong, xong rồi!” Nội tâm Tần Ngạo bối rối vô cùng: “Nhất định có cách cứu, đúng, chỉ cần giết đối phương, như vậy không có ai biết chuyện này.”
Nghĩ tới đây, trong ánh mắt Tần Ngạo lộ ra vẻ tàn nhẫn, cất giọng nói: “Tam trưởng lão, giết hắn, giết hắn đi!”
Giọng điệu Tần Ngạo muốn bao nhiêu vội vàng có bấy nhiêu vội vàng.
Bởi vì hắn cảm thấy, dù sao đã đắc tội, thà rằng giết lầm cũng không sẵn sàng bỏ qua.
“Ngu ngốc!”
Lục Trần thấy vẻ mặt Tần Ngạo, lập tức biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chê cười một câu: “Ngươi hỏi người bên cạnh ngươi dám giết ta sao, còn nữa, nhanh chóng báo cho lão tổ tông nhà ngươi tới đây, ta chỉ cho hắn nửa tháng, nếu như không tới đây, vậy thì Tần gia cũng không cần tồn tại nữa.”
Nghe thấy lời nói của Lục Trần, khuôn mặt lão già phức tạp, hắn không phải chưa từng nghĩ qua suy nghĩ mới vừa rồi của Tần Ngạo, nhưng hắn có thể làm được sao?
Đương nhiên không làm được.
Bối cảnh của Lục Trần vô cùng kinh khủng, không biết trên người có bao nhiêu Thánh niệm bảo vệ, một Thánh Quân như hắn căn bản không giết chết nổi.
Kết quả có thể dự đoán được, ắt sẽ bị Lục Trần trả thù điên cuồng.
“Tam trưởng lão, ta bảo ngươi ra tay, ngươi không nghe thấy sao?” Tần Ngạo thấy tam trưởng lão đứng bất động, sắc mặt nhăn nhó gầm hét lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận