Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1669: Đại hôn

“Ha ha, Mặc Vân Thánh ngươi không có tư cách lên núi, ngoan ngoãn ra ngoài đợi đi.” Một giọng nói cực kỳ chói tai vang lên.
Người mở miệng nói là một nam nhân mặc mãng bào, dung mạo thô kệch cường tráng, dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Mặc Vân Thánh.
Bên cạnh nam nhân mặc mãng bào có hai người, khí tức khá lạnh lẽo. Hai người đứng chắp tay sau lưng bình tĩnh đứng lại chỗ.
Mặc Vân Thánh nhìn chằm chằm những người mở miệng châm chọc, tức giận nói: “Dương Hổ, ta có thiếp mời, lẽ nào ngươi muốn chiếm vị trí của ta à?”
Trong lòng Mặc Vân Thánh có chút tức giận. Võ gia cử hành hôn sự của Võ Minh mở tiệc chiêu đãi tám phương, hắn sớm đã có được thư mời, với cả do Mặc Vân thần quốc có hai Thần Hoàng nên hắn có được một vé mời trên núi. Nhưng không ngờ rằng Dương Hổ ngang nhiên vô sỉ nói muốn vé mời của hắn.
Sở dĩ Dương Hổ dám làm như vậy hoàn toàn nhờ có hai người bên cạnh.
Hai người bên cạnh Dương Hổ đến từ Minh Đế sơn, thân phận hiển hách là người mà hắn không thể dây vào được.
Đứng trên góc độ của Mặc Vân Thánh, hắn không dám làm càn ở Võ gia, cũng không dám làm càn với hai cường giả Minh Đế sơn bên cạnh.
Cho dù là ghế trên núi hay dưới núi thì với hắn đều không là gì cả, ở đâu cũng như nhau, nhưng cái chính là không nuốt được cục tức này.
Nếu như chuyện hắn bị Dương Hổ đuổi xuống núi ở Võ gia truyền ra ngoài, cả đời này hắn không thể ngẩng đầu lên nổi.
Trong tay Dương Hổ cầm một tấm thiếp mời, đốt ngón tay siết đến trắng bệch, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Mọi người xung quanh hiếu kỳ nhìn caanhr tranh chấp này. Dường như trong lòng Thần Hoàng kia rất oan ức, chỗ ngồi vốn thuộc về hắn lại bị người khác chiếm mất, mà bên cạnh người chiếm chỗ còn có người của Minh Đế sơn, rất rõ ràng là do nịnh bợ được Minh Đế sơn nên mới dám ngang nhiên chiếm chỗ của người khác.
Lúc này, cường giả Minh Đế sơn mở mắt nhìn về hướng Mặc Vân Thánh, lãnh đạm nói: “Đưa thiếp mời cho Dương Hổ, ngươi xuống núi.”
Trong giọng nói của cường giả Minh Đế sơn mang theo một phần ngang ngược. Dường như lời hắn nói chính là thánh chỉ người khác nhất định phải phục tùng.
Mặc Vân Thánh nghe thấy cường giả Minh Đế sơn mở miệng, sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt phun lửa. Nhưng đối mặt với cường giả mạnh mẽ ngang ngược của Minh Đế sơn lại không dám mở miệng phản bác.
Ánh mắt Dương Hổ khinh bỉ nhìn Mặc Vân Thánh, nhìn thấy hắn chịu nhục, trong lòng thoải mái cực kỳ.
“Ngươi có thiếp mời?” Ngay khi Mặc Vân Thánh sắp giao ra thiếp mời trước sức ép từ người của Minh Đế sơn, bất ngờ có một giọng nói truyền đến từ bên cạnh.
“Là ngươi.”
Mặc Vân Thánh ngẩng đầu liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Người này không phải ai khác, chính là Thần Vương đến Mặc Vân thành bắt Mặc Vân Phi, còn đấu với hắn một trận không lâu trước đây.
Mặc Vân Thánh rất bất ngờ, không ngờ sẽ gặp được Lục Trần ở đây.
“Ừ.”
Mặc Vân Thánh nhẹ nhàng trả lời một câu.
“Thế ngươi ngồi đi, lẽ nào còn có người dám cản ngươi ầ.” Lục Trần nói một câu, lại đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh.
Nghe thấy Lục Trần nói vậy Mặc Vân Thánh rất bất ngờ, lẽ nào hắn không sợ người của Minh Đế sơn sao.
Lục Trần vừa nói xong, ánh mắt của Minh Đế sơn, Dương Hổ và những người xung quanh đều đặt trên người hắn. Mặc dù người đi ra nói chỉ là một Thần Vương nhưng bọn họ không dám khinh thường, bởi vì Thần Vương có thể đến nơi này, hiển nhiên sau lưng có lực lượng cực kỳ đáng sợ.
“Lục huynh, ngươi quen hắn à?” Minh Tử đi đến liếc nhìn người của Minh Đế sơn rồi lại liếc nhìn Mặc Vân Thánh, tùy tiện hỏi một câu.
“Điện hạ.”
Hai người của Minh Đế sơn nhìn thấy Minh Tử, sắc mặt hơi đổi nhẹ giọng gọi một câu.
Trong lòng hai người có chút cay đắng, không ngờ thanh niên đứng ra nói giúp Mặc Vân Thánh còn quen biết thiếu chủ nhà mình, hơn nữa nghe cách thiếu chủ xưng hô, xem ra quan hệ của hai người họ không tệ.
Người xung quanh xem cảnh này cũng rất bất ngờ, chuyện biến thành càng ngày càng thú vị rồi.
“Xem là vậy đi, là một quốc chủ khá tốt mà thôi.” Lục Trần tùy tiện nói một câu.
Trong số những người mà Lục Trần đã từng gặp qua trong đời thì Mặc Vân Thánh thuộc kiểu người có thực lực cao, tính khí cũng rất tốt.
Minh Tử khẽ gật đầu, mặt không biểu cảm nói một câu: “Đây là Võ gia không phải Minh Đế sơn, không mất mặt được.”
Ẩn ý của Minh Tử là Minh Đế sơn có thể bá đạo, nhưng ở địa bàn của Thần Đế khác tốt nhất là bớt bớt lại chút.
“Minh Tử bọn ta biết rồi.” Hai người vội vã đáp một câu, rời đi không quay đầu lại.
“Đa tạ.” Mặc Vân Thánh cảm kích nói với Lục Trần một câu.
“Không cần khách khí, ta cũng không giúp ngươi cái gì cả.” Lục Trần nhẹ nhàng xua tay nói rồi quay người rời đi.
Rất nhanh người bên cạnh bậc thang đều đi hết, để lại Dương Hổ đứng một mình tại chỗ.
Lúc này, Dương Hổ nhận được ánh mắt nóng rực của những người xung quanh nhìn hắn, cảm thấy mình như tên hề, vội vã bỏ trốn.
Chuyện xảy ra ở đây chỉ là một chuyện nhỏ, không thu hút sự chú ý của nhiều người. Bỗng nhiên mọi người trầm ngâm ngước đầu lên, chỉ thấy ánh sáng huyễn lệ rơi xuống. Trên bậc cao có một nhóm người xuất hiện, đa số là lão giả, đạo uy trên người mạnh mẽ.
Đoàn người này đều là những thế hệ trước của Võ gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận