Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 532: Toàn bộ mất mạng (2)

Lục Trần giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một tầng hỏa diễm màu đen.
Hỏa diễm màu đen vừa xuất hiện lập tức khiến cho nhiệt độ xung quanh bá đạo.
Xích sắt đen kịt bay tới va chạm với bàn tay Lục Trần, chỉ nghe thấy tiếng phụt, xích sắt màu đen hóa thành sương mù màu đen rồi bốc hơi.
Đàm Phong nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lục Trần cười giễu nhìn Đàm Phong, vươn tay chuẩn bị thi triển Toái Tinh chỉ, nhưng bỗng nhiên khóe mắt giật điên cuồng, nhanh chóng dịch chuyển ngang.
Trong nháy mắt hắn rời đi, móng vuốt Giao Long hạ xuống, phát ra một kích động trời.
“A!”
Xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hóa ra là Hoàng Thông không chặn được công kích của Ngân Nguyệt, bị đâm xuyên qua xương sườn, đang kêu thảm thiết ở nơi đó.
Bởi vì trước ngực không có chủy thủ, Lục Trần đạt được tự do, có thể chủ động công kích, lao về phía Hoàng Thông.
Kiếm khí vờn quanh ngón tay của Lục Trần, mỗi một ngón tay đều có một luồng kiếm khí, khi tiếp cận Hoàng Thông, năm ngón tay mở ra, vụt vụt vụt, bắn ra năm luồng kiếm khí khủng bố vô song.
Ba luồng kiếm khí xuyên qua ấn đường, hai luồng kiếm khí xuyên qua trái tim.
Hoàng Thông kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi té trên mặt đất.
Sau đó, Lục Trần quay đầu nhìn chằm chằm Giang Viêm, ánh mắt mang theo lạnh lùng, thân hình nhoáng lên, xuất hiện trước mặt Giang Viêm, bàn tay khẽ chuyển động, ẩn chứa một lượng lớn linh khí vỗ lên đầu Giang Viêm.
Bốp!
Đầu của Giang Viêm chia năm xẻ bảy, máu tươi văng tung tóe.
Giang Viêm vừa chết, viên châu màu xanh biếc lập tức rơi trên mặt đất, hào quang thu lại, đồng thời Giao Long khổng lồ đó cũng biến mất không thấy đâu.
Tại đây, trong nháy mắt chỉ còn lại Lục Trần và Đàm Phong.
Đàm Phong nhìn thấy cục diện xoay chuyển mạnh, sợ đến vỡ gan, trong mắt nhìn về phía Lục Trần tràn ngập vẻ sợ hãi, kinh hãi kêu to: “Đừng giết ta.”
Trong lúc Lục Trần phất tay, Ngân Nguyệt mang theo kiếm khí vô lượng trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Đàm Phong.
Đàm Phong bị lực xuyên thấu của Ngân Nguyệt đánh bay ngược ra ngoài, sau đó bị đóng chết trên vách tường.
Đến lúc này, tiểu đội mười lăm người, toàn bộ mất mạng.
Sau khi đánh chết mười lăm người thì Lục Trần bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, hắn nhặt chủy thủ màu bạc và viên châu màu xanh biếc to bằng nắm tay lên từ trên mặt đất, hai vật này đều là Hoàng khí đứng đầu, tuy không có tác dụng gì lớn với hắn nhưng có thể giữ lại để về sau làm nguyên liệu.
Ví dụ như lúc luyện Thánh khí thiếu nguyên liệu thì có thể dung hợp luyện hai món Hoàng khí này.
Lục Trần lục lọi thi thể một lần, phát hiện nhẫn không gian của người chết đều rất nghèo nàn, chỉ chứa một lượng linh tinh nhỏ với Hoàng khí bình thường.
Nếu có người biết suy nghĩ trong lòng Lục Trần thì nhất định sẽ cạn lời.
Vậy mà còn nghèo sao?
Có lẽ mấy tán tu Hoàng giả nghe được lời của Lục Trần, trong nháy mắt sẽ khóc thành người nước mắt.
Ngươi cho rằng ai cũng có Thánh khí bắt nguồn như ngươi, đan dược bát cửu phẩm ăn không hết như ngươi, ngay cả trận pháp giết Thánh cảnh cũng có sao.
Phải biết rằng rất nhiều tán tu Hoàng giả bên ngoài rất nghèo, ngay cả một thanh Hoàng khí bình thường cũng không có.
Sau khi Lục Trần thu chiến lợi phẩm xong, lập tức đi tới vị trí trung tâm của cung điện rút cờ trận màu đen, đùa à, nếu người đã bị hắn giết, cung điện màu xám chưa bị phá vỡ thì đám người bên ngoài sẽ lo không có cớ đối phó hắn.
Có lẽ dù phủ thành chủ cũng sẽ khó chịu với hắn.
Giết người rồi thì nên tiện tay phá hủy cung điện, cho bọn họ một chút ngọt ngào.
Cả đường hắn dùng thần hỏa thiêu đốt lực lượng nguyền rủa, thuận lợi đi tới cánh cửa cung điện, quả nhiên có hai khôi lỗi luyện kim.
Nhưng Lục Trần có kinh nghiệm đối phó với khôi lỗi luyện kim, lần này giải quyết dễ dàng, tiến vào bên trong, rút cờ trận màu đen ra.
Trên bầu trời cách vạn mét ở bên ngoài có đông đảo võ giả lơ lửng, đang nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm về phía xa xa.
Xa xa đột nhiên truyền đến âm thanh sụp đổ, một cung điện cao lớn đột nhiên biến mất, sau đó bị khói bụi bao trùm.
“Phá rồi!”
Mọi người trợn to hai mắt, hô hấp có chút dồn dập nói.
Cung điện màu xám sừng sững mấy chục vạn năm cuối cùng đã sụp một tòa.
Bốn cung điện màu xám còn lại ở thành Vô Song gần một vạn năm qua đều không có ai phá vỡ được, không biết đã chết bao nhiêu nhóm người, có người ngay cả xương cốt cũng phong hóa, nhưng bốn cung điện màu xám vẫn đứng sừng sững.
Hiện giờ người ngoài Kiếm Tam lần đầu tiến vào bên trong đã làm sụp đổ.
Người ngoài tên là Kiếm Tam này quả nhiên danh bất hư truyền, một lần đã phá vỡ được cung điện màu xám.
Bọn họ dùng thần niệm dò xét, phát hiện Kiếm Tam đang chậm rãi đi tới.
Nhưng trong đông đảo thần niệm, lúc này có mấy người biến sắc, ánh mắt rất lạnh, bọn họ chính là tứ đại gia tộc Nguyên, Hoàng, Đàm, Giang của thành Vô Song.
Bốn đại gia tộc cũng đến, bởi vì thế hệ trẻ tuổi của gia tộc bọn họ đều được điều động.
Quả thật mãi đến khi hậu bối tiến vào bên trong, bọn họ đều mong chờ tiểu bối trong tộc có thể trở về, bởi vì Hoàng gia với Giang gia đã cho tiểu bối Hoàng khí đỉnh cấp, nếu như Kiếm Tam thật sự dám ra tay ở bên trong thì bọn họ sẽ ra tay chiếm lợi thế trước.
Bọn họ cảm thấy cho dù Kiếm Tam mạnh, nhưng tiểu bối nhà mình có Hoàng khí đứng đầu gia trì, chiến lực cũng có thể tăng lên đến cấp Thánh Tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận