Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1514: Binh đến dưới thành

Lực xuyên thấu trong lời của Lục Trần rất mạnh, bao trùm toàn bộ chiến trường, khiến hai bên cũng ngây ngẩn cả người.
Bên trong binh lính Minh Huyết phát ra tiếng bàn luận xôn xao nôn nóng bất an, thành chủ bọn họ lại bị giết, hơn nữa người giết là một nhân loại.
Trên tường thành, mấy ánh mắt tướng lĩnh thành Minh Cổt nhìn về phía Biên Dũng, người sau lập tức nói: “Thật ra thì ta cũng không biết hắn tên gọi là gì, nhưng mà trong tay có ngọc bài thân phận của Minh Sư thái tử, điều thiên chân vạn xác, ta không nhận lỗi, nghĩ đến đối phương bày mưu đặt kế giết thành chủ thành Minh Cổ chủ còn có thái tử.”
Nghe thấy Biên Dũng giải thích, mặc dù mấy tướng lãnh đã hiểu, nhưng trong ánh mắt hơi chút nghi ngờ, vì sao Minh Sư thái tử giết thành chủ, chẳng lẽ thành chủ có chỗ nào đắc tội với thái tử sao?
Chẳng qua rất hiển nhiên, bây giờ không phải là lúc suy đoán, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm đại quân của tộc Đương Khang.
Chử Kiến thấy bên trong tộc Minh Huyết Mãn có một người chạy ra, còn nói hắn đã giết Minh Cổ, điều này khiến Chử Kiến hơi có chút thất thần, cảm giác lỗ tai xuất hiện cảm giác nghe nhầm.
Trong chính thành Minh Cổ mình, bị một người chém giết, mà một đám thủ hạ của hắn thờ ơ.
Cả người Chử Kiến cũng bối rối, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Lục Trần phất tay, ném ngọc bài thân phận của Minh Sư ra, rót một luồng linh lực vào bên trong, lệnh bài nổi lên ánh sáng lóng lánh, một luồng khí tức uy áp tràn ngập ra ngoài.
“Ta là người của Minh Sư thái tử, thành Minh Cổ do ta tiếp quản.” Lục Trần nhìn Chử Kiến lên tiếng nói, mà dưới đất đám binh lính tộc Minh Huyết Mãn đang phừng phừng thì yên tĩnh lại, chẳng trách đối phương dám giết thành chủ, thì ra phụng lệnh thái tử.
“Ha ha, nếu Minh Cổ chết rồi, chuyện cũng xong rồi, ngươi trở về nói cho Minh Sư thái tử, ta muốn Chử Thao thành Minh Cổ.” Bên cạnh truyền đến một tình thế bắt buộc phải nói.
Lục Trần quay đầu nhìn lại, trên một chiến xa khác, một thanh niên ngồi đó, mặc dù thanh niên này không có gì khác thành viên hóa hình tộc Đương Khang xung quanh, nhưng duy nhất khác ở chỗ khí chất, không tệ, trên người người thanh niên này có một khí chất cao quý, hẳn là thành viên dòng chính của vương tộc.
“Chử Thao!”
“Vị thiên tài kia của tộc Đương Khang thăng cấp Thiên Tôn nhanh nhất, nghe nói chỉ dùng năm mươi năm thăng lên Thiên Tôn.”
Chử Thao báo họ tên, bên trong tộc Minh Huyết Mãn lập tức vang lên âm thanh bàn luận xôn xao, tiếng than tràn đầy sợ hãi, bởi vì danh tiếng Chử Thao rất lớn, danh tiếng đang mạnh, trong đó một chuyện khiến người ta nói say sưa chính là kỷ lục thăng cấp Thiên Tôn nhanh nhất lịch sử của Chử Thao.
Chử Thao được khen là kỳ tài trăm vạn năm khó có được của tộc Đương Khang, bây giờ chưa tới trăm tuổi, đã gia nhập hàng ngũ Vương Tôn, nghe nói đang trùng kích Hoàng Tôn, có lẽ qua mấy năm nữa, hoặc là mười năm là Chử Thao có thể trở thành Hoàng Tôn.
Mặc dù Chử Thao chưa gặp Minh Sư, nhưng danh tiếng của hắn cũng không kém hơn Minh Sư chút nào, tin tưởng bản thân mở miệng muốn một tòa thành, đối phương sẽ nể tình.
Lục Trần hướng về phía Chử Thao chửi mắng một trận: “Ngươi tính làm gì, còn muốn thành Minh Cổ, ngươi trưởng thành vơ va vớ vẩn, có thể hù dọa chúng ta sao, cút đi.”
Lời của Lục Trần vừa dứt, trong thiên địa chợt im lặng, cây kim rơi cũng nghe thấy tiếng.
Mấy chục vạn ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người Lục Trần, người ngựa hai phe cũng không nghĩ tới lá gan tên nhân loại này sẽ lớn như vậy, nhục mạ Chử Thao thái tử trước mặt mọi người.
Cho dù hắn là người bên cạnh Minh Sư thái tử, nhưng từ đầu đến cuối cũng là nhân loại, Nhân tộc tầng dưới chót nhất, tại sao lại dám nói như vậy?
Chử Thao ngẩn ngơ, sau đó trên mặt hiền hòa nho nhã tràn đầy tức giận, một đôi mắt tràn ngập hung quang, lạnh giọng nói: “Ngươi nói gì?”
Khí tức quanh người Chử Thao bay lên, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm Lục Trần.
Lục Trần nhìn hắn nói: “Nghe không hiểu tiếng người, ta kêu ngươi cút đi, thành Minh Cổ là địa bàn của Minh Sư thái tử, câu đầu tiên của ngươi là muốn lấy đi, chẳng lẽ cũng bởi vì da mặt của ngươi day hơn so với người khác.”
“Ngươi tìm chết!”
Sát ý trong mắt Chử Thao lạnh lẽo, quanh người tràn ngập thanh quang, một quy tắc bàn tay màu xanh xuất hiện ở đỉnh đầu Lục Trần, nhấc lên gió lốc kinh người, sau đó sức mạnh mênh mông đè xuống.
Lục Trần nắm quyền ấn, quả đấm lao ra một chùm tia sáng sấm sét chói mắt, uy năng cuồn cuộn, trong nháy mắt đánh tan bàn tay màu xanh.
Sau đó xoay người trở lại trên tường thành, nhìn nhóm người Biên Dũng nói: “Thái tử đã nói trước biết Chử Thao muốn thành Minh Cổ, để các ngươi bảo vệ, khởi động đại chiến sao?”
Nếu như Lục Trần muốn bắt Chử Thao thì chỉ cần giơ tay là có thể tóm gọn, nhưng hắn không làm vậy, bởi vì chỉ vừa bắt đầu mà đã bắt Chử Thao thì nhân mã hai phe còn đánh thế nào được nữa, sao có thể tiêu hao lực lượng hai tộc đây.
Ánh mắt Chử Thao rét lạnh nhìn Lục Trần rời đi, sát ý lạnh thấu xương, một nhân loại như vậy mà dám cả gan nhục mạ hắn, xem như hắn trốn nhanh.
Chử Thao thề mình nhất định phải giết chết tên nhân loại này, cho dù người nọ có là thuộc hạ của Minh Sư.
“Được.”
Mấy tên thống lĩnh của tộc Minh Huyết Mãng nghe Lục Trần nói như vậy đều nghiêm mặt gật đầu, thành Minh Cổ thuộc về Minh Huyết Mãng tộc, đương nhiên không thể chỉ vì một câu nói của Chử Thao mà nhường lại được. Chuyện này liên quan đến vấn đề mặt mũi của bộ tộc, nếu nhường cho tộc Đương Khang, bị truyền đi thì người khác sẽ thấy thế nào về tộc Minh Huyết Mãng đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận