Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1100: Bàn về lá gan của tứ hại (2)

Một người khác tên là Yến Tử Hiên, là sư đệ của Liễu Mục, Yến Tử Hiên là tầng Thánh Quân, nhưng kiếm ý cũng đạt tới cấp Thánh, có thể nói là yêu nghiệt.
Bây giờ hắn vẫn chưa lĩnh ngộ kiếm ý cấp Thánh.
Lục Trần ấn tượng rất sâu với hai người, đến nay vẫn nhớ ở trong lòng.
“Cũng không biết Cao Hiên trong miệng Yến Tử Hiên, có phải cùng là người gặp ở không gian Đông Hoàng hay không?” Trong lòng Lục Trần lầm bầm lầu bầu một câu.
Kế tiếp, bốn người bắt đầu ăn cơm, sau khi cơm nước xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, sắc mặt Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao hơi thay đổi, kinh hô: “Cao Hiên cầu cứu chúng ta.”
“Lá gan tiểu tử này cũng quá lớn rồi!” Cảnh Tử Mặc gầm nhẹ một tiếng.
“Làm sao?” Lục Trần tò mò hỏi một câu.
Cảnh Tử Mặc nói: “Tiểu tử này to gan lớn mật, thừa dịp lúc thiên kiêu Thượng giới Tượng Mãng ngủ, chuẩn bị gỡ nhẫn không gian của đối phương xuống, nhưng mà Tượng Mãng cực kỳ nhạy cảm, lần đầu tiên mở mắt thì tiểu tử này chạy thoát thân rồi.”
Thiên kiêu Tượng Mãng của tộc tượng thần hiện tại đang ở thánh điện Thiên Võ, Cao Hiên, một trong tứ hại, rắp tâm hại người, muốn ăn trộm nhẫn không gian của Tượng Mãng, vừa vặn bị bắt.
Ầm!
Lời của Cảnh Tử Mặc vừa nói ra, đột nhiên bên ngoài bộc phát ra một luồng khí tức áp lực đáng sợ, luồng khí tức này bao phủ toàn thành.
“Chạy đi đâu!” một âm thanh phẫn nộ gào thét làm chấn động hư không.
Bốn người ra tới bên ngoài, một luồng lực khổng lồ vô thượng phủ xuống, dường như muốn đánh sập tòa thành này, ngẩng đầu, nhìn thấy một tượng thần to lớn, cái áp lực kia chính là từ tượng thần to lớn này mà ra.
Giờ khắc này, có vô số người trong thành ngẩng đầu nhìn lên, thấy tượng thần bên trên bầu trời.
Phía dưới tượng thần to lớn có hai bóng người nhỏ bé, trong đó, một vị trốn phía trước, một vị đuổi theo đằng sau.
“Ngươi đừng hòng trốn!” Tượng Mãng nhìn thân ảnh phía trước kia, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Tượng Mãng tóc đen mắt đen, vóc dáng cường tráng giống như một ngọn núi nhỏ, lúc này đây, trong cặp mắt ấy tràn ngập lửa giận.
Tượng Mãng nghĩ không ra, võ giả mười vực lấy đâu ra lá gan, đương nhiên đến gần hắn đều không có suy nghĩ gì tốt đẹp, lại còn nhân lúc hắn đang ngủ mà ăn trộm nhẫn không gian của hắn, khiến hắn vô cùng phẫn nộ và tức giận.
Tượng Mãng khơi thông tượng thần trên bầu trời, tượng thần nguy nga kia giống như được sống lại, thần quang cuồn cuộn, một luồng thiên uy phát ra theo hư ảnh tượng thần, cùng với âm thanh tiếng voi phát ra, bốn vó chà đạp hư không, để không gian truyền ra tiếng ầm ầm, lực lượng kinh khủng giống như là biển gầm mạnh mẽ.
Người đang chạy trốn phía trước bị lực lượng cuộn như sóng tác động đến, ầm một tiếng, lập tức bị đánh bay, ngay giữa không trung mà phun một màn máu.
Nhìn thấy Cao Hiên bị thương, Cảnh Tử Mặc và Tiêu Dao thi triển công pháp, bay lên trời, tiếp được Cao Hiên, trên cơ thể hai người đều dâng lên khí tức kinh người, ngăn cản được làn sóng lực mạnh mẽ từ những cú đạp không của tượng thần.
Làn sóng lực lượng này cực kỳ khủng bố, trùng kích bên trên thân thể bọn họ, khiến cho bọn họ cảm thấy như bị người ta tấn từng quyền từng quyền vào cơ thể, căn bản là không ngăn được nguồn lực lượng hùng hậu này, bọn họ bị chấn động đến khí huyết dâng trào.
“Còn có trợ thủ à, có trợ thủ thì đã sao nào?” Tượng Mãng mang theo một luồng khí thế hùng mạnh, dạo bước trong hư không mà tới, đôi mắt tràn ngập mỉa mai.
Hai tay Tượng Mãng duỗi ra, tượng thần trên bầu trời thét lên một tiếng, lao thẳng về phía bọn họ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người nhất định sẽ bị tượng thần giẫm thành thịt nát xương tan.
Vào lúc then chốt, Lục Trần tế ra Lục Thần kiếm, nhắm về phía tượng thần mà ném.
Kiếm ý bao trùm Lục Thần kiếm, như là kiếm sắc bén cực hạn trên thế gian, có thể xuyên thủng hết thảy, xuy một tiếng, xuyên thấu qua thân thể tượng thần, kiếm khí như cơn lốc bạo phát, kích xạ theo thân kiếm, từng luồng kiếm khí xuyên thấu tượng thần khiến tượng thần lập tức nổ tung, tan nát ngay giữa không trung.
“Kẻ nào?”
Sắc mặt Tượng Mãng đột nhiên chuyển biến đến ngưng trọng, có thể phá hủy thuật pháp tượng thần nhất tộc của hắn thì tuyệt đối không phải hạng người bình thường.
“Chỉ là hiểu lầm mà thôi, dừng tay ở đây đi, thế nào?” một lời nói nhẹ nhàng truyền đến.
“Ngươi là kẻ nào? Vì sao muốn xen vào chuyện bao đồng?”
Tượng Mãng nhìn thanh niên áo trắng đứng trước mặt, đối phương có dung mạo anh tuấn, khí chất siêu nhiên, trên mình tản ra một loại khí tức nguy hiểm, dĩ nhiên khiến cho hắn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.
“Ta là người nào thì cũng chẳng liên quan gì đến ngươi, chủ yếu là muốn ngươi dừng tay.” Lục Trần nhìn Tượng Mãng, ngữ khí bình lặng, nói.
“Nếu ta không dừng tay thì sao?” Tượng Mãng bước lên phía trước, tản ra lực lượng đáng sợ phủ xuống người Lục Trần.
“Ta cảm thấy ngươi có thể dừng tay.” Trên mình Lục Trần phóng ra từng tia khí tức, triệt tiêu áp lực từ Tượng Mãng.
Trong mắt Lục Trần hiện lên một chút kinh ngạc, lực lượng của Tượng Mãng rất hùng mạnh, nguồn lực lượng này là mạnh nhất trong số võ giả hắn từng gặp qua, đối phương đứng trước mặt hắn khiến hắn cứ như là đối mặt với tượng thần Thái Cổ.
“Vị này chính là Lục huynh?” Cao Hiên lau máu tươi bên khoé miệng, nhìn chằm chằm Lục Trần, ánh mắt mang theo dị sắc.
Tứ hại bọn họ, tài nguyên tin tức đều là cộng hưởng, tuy đây là lần đầu Cao Hiên nhìn thấy Lục Trần, nhưng đủ loại tin tức của Lục Trần đã không biết mình nắm rõ đến nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận