Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1401: Đàm luận nhân sinh

Lạch trời lớn của Sơn Hải giới lớn lớn nhỏ nhỏ rất nhiều, ở phía trước lạch trời lớn xây dựng siêu giới thành, do Thiên Đế trấn giữ, còn tiểu giới thành thì tương ứng với lạch trời nhỏ, thường thì để chịu trách chống lại sự xâm lấn của một Vương tộc Thiên Yêu.
Liễu Khuynh Thành cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì những gì sư huynh nói không phải là không có lý.
Tán tu Chí Tôn hoặc là Chí Tôn của các thế lực nhỏ đến giới thành thì sẽ nghe theo sắp xếp của cấp trên, có cường giả chuyên môn đến để phân bổ giới thành, nhưng hai người bọn họ thì khác, có sư phụ là Thiên Đế, có thể quyết định đi đến giới thành nào đó.
Liễu Khuynh Thành dựa vào trong lòng Lục Thần, yên lặng hưởng thụ khoảng thời gian sắp chia tay, một lúc sau, nở một nụ cười xinh đẹp rồi hỏi: “Sư huynh, ngươi định làm gì với thiếu nữ Hi đây.”
“Sư muội, chủ Giới thành rất nguy hiểm, ngươi đừng chạy lung tung, đừng rời khỏi sư phụ, chủ Giới thành rất nguy hiểm.” Lục Trần trả lời không liên quan, làm ra vẻ lo lắng.
Liễu Khuynh Thành cắn môi, nhéo mạnh Lục Trần một cái, trợn mắt nhìn Lục Trần, tức giận nói: “Sư huynh chết tiệc, ngươi đừng có mà chuyển chủ đề, giữa ta và nàng thì chọn ai?”
“Chẳng lẽ là muốn cả hai?” Trước khi Lục Trần kịp nói, Liễu Khuynh Thành đã nhẹ nhàng cười hỏi.
Lục Trần hỏi một cách yếu ớt: “Có được không?”
“Hừ.”
Liễu Khuynh thành liếc nhìn Lục Trần một cái, một chút oán hận không thể nhìn ra ở nơi đáy, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
Lục Thần bị ánh mắt của sư muội soi xét một hồi, trong đó có một cảm giác dụ hoặc không thể nói nên lời, trong nhất thời có chút tâm thần bất định, sư muội nhà mình học được cách hấp dẫn người ta từ khi nào.
Tuy nhiên, sư muội đã không cho hắn câu hỏi mà hắn chỉ có thể chọn một trong hai gì đó, điều này khiến Lục Trần không thể tránh khỏi việc bắt đầu liên tưởng, ý này có thể phát sinh ra vô số khả năng.
“Sư huynh.”
Ngay khi Lục Trần không nhịn được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung, một giọng nói trầm thấp đã đưa Lục Trần trở lại hiện thực.
Cúi đầu nhìn sư muội, Lục Thần thấy khuôn mặt xinh đẹp của sư muội đỏ ửng, giống như một quả táo, dùng ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn, cắn đôi môi đỏ mọng nói: “Sư huynh, ta phải đi rồi, trước khi đi, ta sẽ giao toàn bộ bản thân cho ngươi.”
Liễu Khuynh Thành nói xong, trong lòng đã sớm ngượng đến không thể chịu được, cúi đầu xuống, mặt nóng bừng.
Lục Trần nào đã nhìn thấy vẻ ngoài quyến rũ như vậy của sư muội mình, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó lấy một bộ trận pháp ẩn nấp từ trong nhẫn không gian ra.
...
Lục Trần và Liễu Khuynh Thành đột nhiên biến mất trong cung điện, tứ hại bọn họ nhìn thấy rõ ràng là Lục Trần vào cung điện, nhưng lại không tìm thấy ai, cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Ba ngày sau, Liễu Khuynh Thành từ trong cung điện đi ra, nhưng lại giống như đã biến thành một người khác, khuôn mặt xinh đẹp vô song, toàn thân toát ra vẻ óng ánh quyến rũ, hơn nữa còn toát ra khí chất thục nữ.
“Sư huynh chết tiệt.”
Nghĩ đến ba ngày tiền miên, Liễu Khuynh Thành không khỏi mặt đỏ tim đập, khuôn mặt non nớt mềm mại như có thể chảy máu.
Có thể Liễu Khuynh Thành có chút suy yếu, lấy ra một tấm ngọc phù rồi bóp nát, ngọc phù phát ra với ánh sáng bao phủ nàng, Liễu Khuynh Thành trực tiếp rời khỏi bí cảnh, quay trở về giới thành.
Ngay khi Liễu Khuynh Thành rời đi, một bóng người xinh đẹp màu trắng nhanh chóng lao vào cung điện, tìm thấy Lục Trần một cách chính xác.
Sau khi sư muội rời đi, Lục Thần còn chưa kịp tu luyện, đang hồi tưởng lại sự dịu dàng của sư muội, lúc này, một bóng người nhào vào trong lòng hắn, đồng thời một tiếng khóc truyền đến: “Ca ca, ta còn tưởng rằng ngươi không cần ta nữa rồi.”
Thiếu Nữ Hi nhào vào vòng tay của Lục Trần, nước mắt chảy dài trên má, khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt.
Mấy ngày nay, Lục Thần dường như đột ngột biến mất, đến khí tức của hắn cũng không cảm nhận được, điều này khiến thiếu nữ Hi rất lo lắng.
“Nha đầu ngốc, làm sao mà ta có thể không cần ngươi chứ?" Lục Trần cúi đầu lau nước mắt cho thiếu nữ Hi.
“Mấy ngày nay sao ta lại không cảm nhận được khí tức của ngươi?” thiếu nữ Hi ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, đáng thương mà hỏi.
“Cai này... bởi vì...”
Lục Trần lắp bắp, chẳng lẽ nói cho thiếu nữ Hi biết rằng hắn đã sử dụng trận pháp ản nấp để che giấu khí tức, đàm luận nhân sinh với sư muội.
Ngay khi Lục Trần không biết phải trả lời như thế nào, thiếu nữ Hi đột nhiên ngừng khóc, chiếc mũi xinh đẹp ngửi ngửi, thì thào lẩm bẩm: “Rõ ra là nữ nhân đáng ghét kia đã đi rồi, nhưng tại sao trên người của ca ca vẫn còn mùi của nàng chứ?”
Khứu giác thiếu nữ Hi cực kỳ nhạy bén, thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay của Lục Trần, nghiêng đầu ngửi tới ngửi lui cơ thể của Lục Trần.
Lục Trần không nói nên lời, mũi của thiếu nữ Hi cũng quá nhạy cảm rồi, vội vàng ho khan giải thích: “Bởi vì sư muội không muốn đi, ôm ta khóc, vậy nên mới có khí tức của nàng.”
“Không đúng, không đúng.” thiếu nữ Hi cũng không dễ bị lừa như vậy, kiên định với ý kiến ​​​​của mình, tiếp tục ngửi tới ngửi lui Lục Trần, còn tiếp tục ngửi nhẹ trên mặt Lục Trần, nghiêm túc tìm kiếm bằng chứng.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, Lục Trần bị làm cho tâm thần bất định, cúi đầu hôn nàng.
“Um...”
Thiếu Nữ Hi bị hôn, ban đầu nàng vùng vẫy vài lần, nhưng ngay sau đó đã để cho Lục Trần muốn làm gì thì làm, sau một nụ hôn thật dài, cơ thể thiếu nữ Hi mềm nhũn, nằm trong vòng tay của Lục Trần với khuôn mặt đỏ bừng.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lục Trần tập trung vào việc tu luyện huyết dẫn thuật, mà thiếu nữ Hi cũng ở trong phòng không chịu đi đâu, theo lời của nàng thì là phải một tấc cũng không rời, phòng việc Liễu Khuynh Thành đến, vì cho tới bây giờ thiếu nữ Hi Cho vẫn chưa thể hiểu được tại sao trên người Lục Trần lại có thứ mùi mãi không phai kia.
Vào ngày này, Lục Trần đang tu luyện bị dao động của một trận chiến đánh thức, mở mắt ra, nhanh chóng đi đến của, bước ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận