Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1810: Ninh Thiên Quân tới

Lục Trần xoay người, ngang dọc biên giới chiến trường, mang theo vô số kiếm ý vàng rực, như mũi tên thấu trời bắn ra, bắn giết từng Thiên Yêu, thân thể Thiên Yêu nổ tung, mưa máu rơi xuống tầm tã.
Thế nhưng, bởi vì Thiên Yêu quá nhiều, rậm rạp chi chít, Lục Trần căn bản giết không hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn vô số Thiên Tôn vẫn lạc.
Vút vút vút!
Biên giới chiến trường, từng luồng lưu quang lấp lóe mà tới, có Thiên Tôn, có Đại Đế, những người này là người tu hành từ Sơn Hải giới hoặc là Cửu Thiên chạy đến trợ giúp.
Bởi vì mấu chốt thắng bại của trận giới chiến này đặc biệt quan trọng, vì thế rất nhiều người sợ hãi và không dám đến Giới thành, trốn trong chỗ tối các nơi.
Thế nhưng không chịu nổi khảo vấn sâu trong nội tâm, chịu đủ tra tấn do tinh thần mang tới.
Bằng hữu hoặc là thân nhân của mình đều chém giết ở Giới thành, bọn họ lại tham sống sợ chết, trốn ở trong tối.
Chẳng lẽ Thiên Yêu thắng lợi, chiếm giữ Sơn Hải giới, bọn họ có thể sống được sao.
Những người này sau khi nghĩ thông suốt, liền quyết tâm kiên định, đến thành Thần Hoàng chém giết với Thiên Yêu.
Lại một bóng người lấp lóe mà tới, trên người người này lập loè đế huy, xung quanh trôi nổi vô số binh khí, đây là binh khí đại đạo hóa thành.
Vị Đại Đế này mang theo vô số binh khí, xông vào trong chiến trường, những binh khí như đao, kiếm, thương, trường mâu, thiên qua, vân vân tựa như đều có ý thức, vang lên leng keng, đâm về phía vô số Thiên Yêu xung quanh, từng Thiên Yêu bị binh chi đại đạo đáng sợ nghiền nổ.
Người khống chế binh chi đại đạo này là một thanh niên áo đen lạnh lùng, dáng người cao thon, thần võ bất phàm.
Lục Trần nhìn người nọ, trong mắt lộ ra thần sắc ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Người này không phải người khác, đúng là Mai Tiêu đã lâu không gặp.
Bây giờ Mai Tiêu đã là cấp Đại Đế, còn là một Đại Đế vô địch.
Lục Trần nhìn thấy Mai Tiêu, Mai Tiêu cũng nhìn thấy Lục Trần, truyền âm nói: “Ta mới xuất quan, đến Sơn Hải giới, liền biết được kịch biến, hiện tại chạy đến có vẻ như không tính là trễ.”
Mai Tiêu nói xong, ngay sau đó xoay người giết qua Thiên Yêu bên cạnh.
Lục Trần càng không ngừng xuyên qua trên chiến trường, như máy gặt tử thần, nơi đến, thân thể vô số Thiên Yêu vỡ nát nổ tung, nhưng rất nhanh, Lục Trần đã bị để mắt tới, hai con ma cầm hung mãnh bay nhào tới, chưa đạt tới cấp bậc cự đầu, nhưng cũng không xa.
Lục Trần liếc nhìn, không lựa chọn chống lại, thân thể biến mất.
“Quáccc.”
Hai ma cầm biết Lục Trần có quy tắc hư không, độ khó muốn giết chết quá lớn, thậm chí là chuyện không thể làm được, bèn lấy những võ giả cấp thấp xung quanh trút giận, móng vuốt to lớn đánh ra, võ giả tử vong thành mảng.
Lục Trần từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy một màn này, trong mắt lộ ra lãnh ý vô hạn, không hề nghĩ ngợi lấy ra Tuế Nguyệt cung, bắn một mũi tên ra ngoài.
Lúc trước khi Lục Trần mới Thiên Tôn, đã từng dùng Tuế Nguyệt cung bắn chết Thánh Đế bị thương, nhưng khi đó, uy lực thôi động vẫn quá yếu, lại phí thời gian, bởi vì cần tụ lực.
Bây giờ tu vi của hắn đã đạt tới Thánh Đế cảnh, có thể chớp mắt kéo cung, hơn nữa uy lực mũi tên bộc phát ra, mạnh hơn lúc Thiên Tôn gấp trăm lần.
Phập!
Thân thể một con ma cầm bị mũi tên xuyên qua, sau đó nổ tung, thần hình câu diệt.
Tiếp đó, Lục Trần kéo cung, bắn chết con thứ hai.
Lục Trần cầm trong tay Tuế Nguyệt cung, uy lực tuyệt luân, cơ bản là mỗi tiễn xử lý một con, không hề áp lực, thế nhưng, sau khi bắn chết hai mươi, ba mươi con, cũng có hơi kiệt lực, Lục Trần thở hồng hộc, giờ đây, thể lực của hắn đã tiêu hao hơn một nửa.
Trận giới chiến này, tiếp tục xấp xỉ một canh giờ, người và yêu vẫn lạc vô số kể, nhưng số lượng hai bên vẫn còn rất nhiều.
Bởi vì người tham chiến hai bên gộp lại, ước chừng một tỷ.
Trận chiến này, chủ yếu tập kết tinh nhuệ Thiên Tôn trở lên của hai thế giới, của cải vốn liếng cũng đều móc ra.
Cho dù số lượng người thêm yêu vẫn lạc một giây gộp lại hơn vạn, cũng phải mười canh giờ trở lên, mới có thể chết sạch sẽ.
Huống chi, dưới tình huống không có lực lượng cường đại can thiệp, chém giết cùng cấp, phải đánh rất lâu.
Lại một canh giờ trôi qua, hai bên đều đã đánh mỏi mệt, thở hổn hển chiến đấu, trong chiến trường, trôi nổi mấy ngàn vạn thi thể, có Nhân tộc, cũng có Yêu tộc, xung quanh thành Thần Hoàng, nghiễm nhiên đã thành cảnh luyện ngục trần gian.
Lúc này, mặc kệ là người, hay là yêu, đều đã mệt bở hơi tai.
Đừng nói bọn họ, Lục Trần cũng thở hồng hộc, đứng trên thi thể một yêu thú to lớn vô cùng thở dốc.
Lục Trần nhìn về nơi vô cùng xa, nơi đó có bốn quái vật khổng lồ phát ra khí tức ngập trời, trong đó có một con ma cầm màu đen che khuất bầu trời.
Đó là Cứng Đầu.
Lúc này, Cứng Đầu cũng đang đánh với ba Tạo Giới cảnh, đánh đến trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang.
“Lục huynh, mệt quá.” Một tiếng thở gấp nặng nề khí thô ráp vang lên bên cạnh Lục Trần, chỉ thấy Bàn Nhạc đi tới trước mặt Lục Trần, mồ hôi rơi như mưa, toàn thân đều là máu tươi, trên vai, bên hông của hắn, đều có dấu lợi trảo, có vết thương sâu đến có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
“Đa tạ.” Lục Trần nhìn Bàn Nhạc nói.
Lục Trần cực kỳ cảm kích ba huynh đệ Bàn thị, bởi vì Bàn Nhạc bọn họ hoàn toàn là vì tình cảm, không ngại vạn dặm tới Sơn Hải giới hỗ trợ, đáng lẽ sau khi bị thương, bọn họ có thể rời đi, thế nhưng vẫn lựa chọn chiến đấu đến cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận