Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1014: Lần thứ tư gặp mặt (2)

Dù sao Trung Châu vực cũng không có nhiều người có lá gan lớn như Lục Trần, hơn nữa thực lực lại mạnh thái quá.
Thích mạo hiểm, thích sờ mông hổ giống bọn họ, trong mắt Cảnh Tử Mặc, Lục Trần và bọn họ thuộc loại người “cùng chí hướng”.
Chỉ là điều khiến Cảnh Tử Mặc nghi ngờ là sao trước đó chưa nghe qua thanh danh của Lục Trần, đối phương giống như xuất hiện không có cơ sở vậy.
Cảnh Tử Mặc chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác, hỏi: “Lục huynh khẩn cấp gọi ta tới, không biết là có chuyện gì?”
“Ta cần tìm thần liệu trân quý để sửa một thanh vũ khí!” Lục Trần trực tiếp nói rõ ý đồ tới.
Cảnh Tử Mặc nghe vậy, chìm vào im lặng, có thể được xưng là thần liệu, vật liệu pháp bảo, tuyệt đối vô cùng khan hiếm, giá trị khiếp người, khó tìm được, có lẽ các đại giáo đứng đầu mới nắm giữ một khối nhỏ hoặc là nửa khối, đồng thời Cảnh Tử Mặc hiểu được tại sao lần trước Lục Trần muốn cướp đoạt Tinh Thần thạch, bởi vì Tinh Thần thạch cũng được xem là một loại thần liệu.
Đồng thời còn hiểu tại sao Lục Trần lại trọng điểm chú ý đến hảo huynh đệ Cao Hiên của hắn.
Bởi vì huynh đệ Cao Hiên nhà mình nắm rõ bảo vật mà những đại giáo đứng đầu có được ở Trung Châu vực như lòng bàn tay.
Im lặng trong chốc lát, Cảnh Tử Mặc mở miệng nói: “Lần trước ta truyền tin cho Cao Hiên nhưng không thấy trả lời ta, hẳn là có chuyện quan trọng làm trì hoãn hoặc là bế quan tu luyện.”
Cảnh Tử Mặc nói ra nguyên nhân Cao Hiên không đến.
Cảnh Tử Mặc tiếp tục nói: “Đợi liên lạc được với Cao Hiên, ta nhất định sẽ thông báo cho Lục huynh, sau đó chúng ta cùng nhau thương nghị đại sự.”
“Được!” Lục Trần khẽ gật đầu, sau đó lại có chút tò mò hỏi: “Những người lần trước hợp tác với ngươi...”
Cảnh Tử Mặc cũng không giấu giếm, nói: “Đạo Thiên Hạ, Lục huynh hẳn là đã nghe qua, thiếu chủ là huynh đệ kết bái của ta, ý bảo nếu như có thể đoạt lại Tinh Thần thạch thì chia cho ta một nửa, biết người ra tay là Lục huynh nên ta lập tức thuận nước giong thuyền.”
Lời này của Cảnh Tử Mặc nói cực kỳ hay, cứ như Lục Trần lấy được Tinh Thần thạch đi dễ dàng là do hắn nhường cho.
Thuận nước giong thuyền sao?
Lục Trần sờ cằm.
Cái gọi là thuận nước giong thuyền cũng phải xem bối cảnh, nếu như bản thân không có Chí Tôn Luyện Khí các làm bối cảnh, có lẽ tên này xuống tay còn độc ác hơn bất kỳ ai, sao có thể để hắn cầm Tinh Thần thạch rời đi.
Cảnh Tử Mặc nói: “Ta đã nói với Lục huynh mọi chuyện của mình, Lục huynh cũng nói cho ta chút chân tướng đi.”
Lục Trần nhìn hắn nói: “Hiện tại ta còn cách ngươi một khoảng cách.”
Cảnh Tử Mặc nghe vậy, không phản bác gì được, cái gọi là nói chút chân tướng của hắn là muốn nghe Lục Trần nói ra lai lịch, không ngờ câu trả lời của Lục Trần như ông nói gà bà nói vịt.
“Chỉ là thời gian một năm, có lẽ ta có thể bước vào Thánh Quân!” Bỗng nhiên Lục Trần nói.
Lời của Lục Trần đã thành công thu hút sự chú ý của Cảnh Tử Mặc, híp mắt hỏi thăm: “Lục huynh cớ gì nói ra lời này?”
Bởi vì sau khi tu luyện đến Thánh cảnh, vốn không có đường tắt để đi, một bước một dấu chân, thiên phú yếu, dừng tại bước này, cả đời khó có thể tiến thêm, thiên phú mạnh, tất nhiên có thể đi xa hơn, nhưng cũng phải hao tốn lượng lớn thời gian để tích lũy.
Nghĩ đến hắn hơn hai trăm chưa đến ba trăm tuổi, tu luyện đến Thánh Quân đỉnh phong đã thuộc thiên kiêu tuyệt đỉnh rồi.
Mà hiện tại Lục Trần chỉ là Thánh cảnh hậu kỳ, theo tốc độ tu luyện thông thường, dùng linh thạch, đan được, linh quả… phụ trợ, muốn tu hành đến Thánh Quân tối thiểu phải cần mười năm.
Mà bây giờ Lục Trần nói trong một năm sẽ bước vào Thánh Quân, điều này khiến cho Cảnh Tử Mặc hơi nghi ngờ.
“Ha ha, đến lúc đó ngươi sẽ biết!” Lục Trần cố ý tạo hấp dẫn.
Sau đó, Lục Trần và Cảnh Tử Mặc trò chuyện một lúc, hai người họ nói chuyện rất vui vẻ, cuối cùng thời gian cũng không còn sớm, hai bên đứng dậy rời đi.
Đi ra bên ngoài, đang chuẩn bị chia tay thì bỗng nhiên cảm nhận được xa xa có chấn động chiến đấu khiếp người, hai người họ đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời cách đó không xa, cơ thể bay lên trời, lóe ra, hướng về phía nơi giao chiến.
Trên bầu trời lơ lửng sừng sững một cặp nam nữ ở trạng thái đối lập.
Thanh niên một thân áo bào tím hoa lệ, thân hình thon dài, dung mạo cực kỳ anh tuấn, thánh uy mênh mông như biển bao trùm trên trời dưới đất.
Đối diện thanh niên có một thiếu nữ mặc váy màu sắc rực rỡ, thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, có khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, thanh tao thoát tục, con ngươi đen trắng rõ ràng tràn ngập linh khí, chỉ là cả người tỏa ra khí chất lạnh như băng giống như Quảng Hàn tiên tử.
Bất kể là thanh niên hay là thiếu nữ đều không phải là Thánh Quân bình thường, khí tức bọn họ tản mát ra đối với Lục Trần cảm giác nguy hiểm rất mãnh liệt, nói cách khác, lúc song phương đều ở thời kỳ toàn thịnh, Lục Trần và bọn họ có chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa thiếu nữ mặc váy màu cảm giác uy hiếp càng sâu, cũng không biết có phải là ảo giác của Lục Trần hay không.
Bóng người xung quanh lờ mờ, vô số người bị khí tức kinh động, chậm rãi mà đến, hướng về phía hai người trên không trung, chuẩn bị xem chiến.
“Mục Trường Thanh!”
Cảnh Tử Mặc bên cạnh Lục Trần nhìn chằm chằm thanh niên áo tím, khẽ mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận