Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1544: Đại chiến bắt đầu

“Ta khuyên các vị một câu, hôm nay đừng chừa lại đường sống cho bất cứ kẻ nào, đến lúc đó người bị xui xẻo lại chính là các ngươi.” Lục Trần hừ lạnh nói, hắn đương nhiên biết phần lớn những người này không hề cảm kích hắn, nói không chừng lúc này đây đang nghĩ tới việc chạy trốn.
Đám người nọ nghe được lời Lục Trần nói thì ánh mắt lập lòe, chẳng lẽ người này muốn ra tay với bọn họ, nhưng những lời tiếp theo của Lục Trần lại khiến cho bọn hắn biến sắc, nghiêm túc tự hỏi.
Chỉ nghe thấy Lục Trần nói, giọng điệu không có ý tốt nào: “Cho dù hôm nay các ngươi, Ninh Thiên Quân cũng sẽ phái người đi bắt các ngươi, sớm muộn cũng sẽ bắt được. Nhưng nếu hôm nay các ngươi có thể ra hết sức thì có thể thay đổi được cục diện. Dù sao thì Ninh Thiên Quân là kẻ ngoại lai, mà thủ hạ thì lại có nhiều như vậy.”
“Chỉ cần giết hết thủ hạ của hắn, giết người từ cảnh giới Đại Đế trở lên thì Thiên Tôn sẽ không bắt được các ngươi. Mà Thiên Đế như Ninh Thiên Quân cũng sẽ không đi bắt các ngươi. Ta nói thế, các ngươi tự cân nhắc.”
Đám người nọ hơi do dự, cảm thấy lời Lục Trần nói cũng có lý.
Lời của hắn đã làm cho nhiều người bỏ đi ý định muốn chạy trốn.
Dù sao lần này cũng có tới hai Thánh Đế dẫn đầu, xác suất còn sống sau trận chiến này là rất lớn.
Thấy không có người nói chuyện, Lục Trần chầm chậm bay lên, lơ lửng bên trên Ninh phủ, giang hai cánh tay điều động lượng lớn linh lực, thể nội bay ra từng đạo từng đạo quang hoa vòng quanh Lục Trần, xoay tròn với tốc độ rất nhanh.
Từng đạo quang hoa kia giống như đao như kiếm khiến cho đám người phía dưới không dám nhìn thẳng, chỉ có thể hơi ghé mắt mà nhìn.
Trong đám người, cho dù là mấy nhân vật Đế cảnh cũng không dám nhìn thẳng thời gian dài, nhìn chằm chằm hai ba giây, mắt đã xuất hiện cảm giác đau đớn, giống như sắp bị ám sát vậy.
Cũng chỉ có hai người Dương Tinh Văn và Hạng Kế Bắc mới có thể nhìn trực tiếp vào Lục Trần ở bên trong kiếm quang, cái đó ẩn chứa quang mang cực kỳ sắc bén khiến bọn họ lộ ra sắc mặt khác thường.
Bởi vì hai người có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này rất mạnh, có uy hiếp đối với Đại Đế, loại lực lượng này không hẳn là thuộc về Thiên Tôn.
Lục Trần khơi thông thiên địa, vô hạn lực lượng quy tắc hội tụ trên đỉnh đầu, ngưng kết thành một kiếm hà cuồn cuộn.
“Đi!”
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lên kiếm hà bên trên bầu trời, kiếm chỉ hơi động, chỉ thấy kiếm ý lưu chuyển xung quanh thân hắn dung nhập toàn bộ vào bên trong kiếm hà, làm cho lực lượng kiếm hà không ngừng tăng cường, một cỗ lực lượng đáng sợ tột cùng được phóng ra quét sạch toàn bộ Ninh phủ.
“Đó là cái gì?”
“Có người đột phá hay là…”
Khắp nơi Ninh phủ, một số cường giả bế quan lần lượt mở mắt nhìn vào kiếm hà bên trên bầu trời.
Kiếm hà thật như một con sông, có thể thấy rõ ràng nước sông quay cuồng, phát ra tiếng nước sông va chạm.
Người ở Ninh phủ chịu kinh động cứ đứng ngốc cả ra mà nhìn, một chút phản ứng cũng không có.
Bởi vì trong nhận thức của bọn họ, đây là phủ đệ của Thiên Đế, không thể nào có người tới quấy rối, người càng mạnh lại càng hiểu rõ Ninh Thiên Đế đáng sợ ra sao, cho dù vị Thiên Đế này chỉ là một trong rất nhiều các Thiên Đế khác thì cũng vẫn là người đứng hàng đầu.
Từ trong kiếm hà ngưng kết từng thanh cự kiếm, phát ra lực lượng công phạt đáng sợ, liên tiếp đâm xuống.
Mỗi một thanh cự kiếm đều mang theo uy lực công phạt vô song, khí tức kia phát ra, cho dù là cường giả Vương Tôn cũng phải trở nên cuồng loạn bất an.
Ầm ầm!
Theo từng thanh cự kiếm đâm xuống, không gian phát ra tiếng ầm ầm nổ mạnh, từng toà công trình kiến trúc sụp đổ trong giây lát, hoặc hoá tan thành bột mịn trên mặt đất, hoặc bị cự kiếm đâm xuyên thành nhiều lỗ hổng.
Về phần cường giả bế quan bên trong công trình kiến trúc đó sau khi phát giác được nguy cơ liền như nổi điên phóng lên tận trời, nhưng mà mới vừa định vọt lên đã bị cự kiếm mãnh liệt xé toạc thân thể.
Giờ khắc này, có ít nhất mấy trăm người táng thân dưới cự kiếm công kích của Lục Trần.
Một màn này khiến một đám phạm nhân nhìn đến trợn mắt há mồm, bọn họ nhìn thấy gì, vị thanh niên cứu bọn họ, không đến một hơi thở đã diệt đến mấy trăm người, trong số mấy trăm người này đa phần đều là cường giả Thiên Tôn cảnh, có rất rất ít Chí Tôn cảnh.
Vừa đối mặt đã diệt nhiều võ giả như vậy, quả thực đáng sợ.
Sau khi lấy lại tinh thần, trong mắt họ hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng.
“Các vị ra tay đi, hi vọng các ngươi không làm ta thất vọng.” Lục Trần nhìn một nhóm phạm nhân được hắn thả ra nói, tay vung lên, kiếm hà lơ lửng trên đỉnh đầu biến mất tăm, quang mang vô khổng bất nhập trong thiên địa cũng biến mất sạch sẽ.
Lục Trần muốn bảo tồn thể lực để suy nghĩ đối phó với cường giả Thánh Đế, nếu không, hắn không ngại cho Ninh phủ một cái tẩy lễ bằng hạt nhân kiếm ý.
“Cái gì mà người can đảm dám tấn công vào Ninh phủ, thật càn rỡ!”
“Địch tập kích.”
Xa xa truyền đến tiếng thét giận dữ, còn có lực lượng đại đạo đáng sợ chấn động thiên địa, một số cường giả Đế cảnh cũng đã bị kinh động, cùng với người bế quan bên trong lần lượt tỉnh táo lại, vẻ mặt ai cũng hiện rõ sự giận dữ, phóng lên tận trời, bọn họ muốn xem xem là ai to gan lớn mật.
Khi cường giả của Ninh phủ tới, nhìn thấy mấy trăm người đứng trước cửa ngục liền trợn tròn hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận