Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1228: Sáu trăm lẻ năm tổ tông (2)

Hai Thiên Tôn bên cạnh Lục Trần nghe được lời này, lảo đảo, muốn thắt cổ tự sát.
“Đại nhân, tộc Hoàng Ly và tộc Dạ Lang dù sao cũng là thế lực cấp Thiên Tôn, sau khi ngươi đi lỡ như bọn ta bị ức hiếp thì sao?” Có người lo lắng nói.
Lục Trần nghiêm túc nói: “Không cần lo lắng vấn đề này, nếu như các ngươi bị ức hiếp, hãy đến Nhu Đế cung thông báo một tiếng, như vậy ta sẽ biết được, hơn nữa trong số các ngươi ít đi một người, ta cũng sẽ khai đao với hai tộc này.”
Lời này của Lục Trần được xem là cho sáu trăm lẻ năm người này một viên thuốc an thần.
Người được giải cứu vui mừng nhưng Thiên Tôn của tộc Hoàng Ly với tộc Dạ Lang lại không vui vẻ mấy, cho dù là ai bị uy hiếp trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ cũng không vui nổi.
Ánh mắt Lục Trần nhìn về phía lão giả áo bào vàng, thản nhiên nói: “Đến tộc của ngươi trước.”
“Vâng!”
Thiên Tôn áo bào vàng không phản bác, đáp lại một câu.
Tộc Hoàng Ly thật ra cũng chính là bộ tộc ly miêu, truyền thuyết miêu có chín cái mạng, không biết lời đồn này có thật hay không, nhưng chắc chắn tộc Hoàng Ly không có chín cái mạng, vì lúc trước đã bị Lục Trần giết chết mấy con.
Tộc Hoàng Ly là Yêu tộc mạnh nhất Thiên Thú Sâm Lâm ngoại trừ Hỏa Diễm Sư Tử, tộc loại có mấy Thiên Tôn, trong đó lão tổ có tu vi cao thâm, là tồn tại tiếp cận Đế giả, có hy vọng quy tắc hóa đạo, bước vào lĩnh vực Đại Đế.
Đại bản doanh của tộc Hoàng Ly nằm ở một sơn cốc trong Thiên Thú Sâm Lâm, xung quanh tùng xanh tươi tốt, kỳ sơn quái thạch bày ra.
Sơn cốc rất lớn, sương tím lượn lờ, thác nước treo trên cao, muôn vàn điều may mắn, ngay cả mặt đất cũng có từng tia linh lực nhè nhẹ tràn ra.
Trong sơn cốc xây dựng thành từng mảng cung điện, quỳnh lâu ngọc đài, mấy linh tuyền tự nhiên dạt dào dòng suối nước, tưới tiêu hơn một ngàn mẫu dược điền, trong dược điền trồng đủ loại linh dược.
Xa xa hơn còn có một quảng trường cỡ vạn trượng, dùng ngọc trắng trải sàn, chiếu rọi trời nước một màu.
Rất nhiều ly miêu chưa hóa hình nhảy xung quanh hòn non bộ, cây cổ thụ hoặc cung điện, chơi đùa náo nhiệt.
Trên quảng trường cũng có Hoàng Ly hình dáng con người nói chuyện với nhau hoặc là ngồi xếp bằng tìm hiểu cảnh giới, bầu không khí một mảng yên bình.
Bên cạnh quảng trường có hai Thánh thụ đâm thẳng vào đám mây, lá cây xanh biếc giống như phỉ thúy tản ra ánh sáng hiền hòa, trên cành cây thưa thớt có quả vàng óng ánh lớn nhỏ cỡ nắm tay, trong suốt lóng lánh tản ra hương thơm nhàn nhạt, vừa nhìn đã không phải là vật phàm.
Nghe đồn hai cây Thánh quả thụ này do lão tổ của tộc Hoàng Ly đến sơn cốc mới trồng, đến nay đã có hơn năm mươi vạn năm lịch sử, cứ cách mười năm lại kết quả một lần.
Đúng lúc này, Hoàng Ly trong sơn cốc bỗng nhiên nghe được tiếng kinh ngạc hét lớn đến từ ngoài sơn cốc, đều khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sơn cốc.
Những Hoàng Ly đùa giỡn chưa hóa hình cũng nâng đôi mắt linh động xoay tròn.
Sau đó, Hoàng Ly trong sơn cốc nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ ngạc nhiên, một đám nhân loại y phục tả tơi, vui vẻ nhảy nhót chạy vào sơn cốc.
Sao có thể có con người đột nhập vào đất tổ của bọn họ được.
“To gan!”
Có Hoàng Ly hóa hình gầm nhẹ, mắt lóe hung quang, trong nháy mắt đi tới sơn cốc.
Thánh uy khủng bố từ trên người bọn họ nở rộ, hóa thành một cơn bão dọa người thổi về phía đám người, mỗi một cơn bão đều ẩn chứa lực lượng đủ để cắn nuốt Thánh cảnh.
Trong đám người, lão giả áo bào vàng đen mặt, phất tay áo, lực lượng phong bạo lập tức trở về lại bình thường.
“Trưởng, trưởng lão!”
Hoàng Ly cấp Thánh Vương ra tay đột nhiên kinh ngạc, bởi vì bọn họ thấy được trong đám người có trưởng lão.
Một trưởng lão cấp Thiên Tôn trà trộn trong đám người.
Lẽ nào những người này là thức ăn trưởng lão mang về?
Nhưng thức ăn được mang về lại vui vẻ như vậy? Không thể nào.
“Đừng hỏi nhiều.” Lão giả áo bào vàng đen mặt nói, hiện tại tâm trạng hắn là một mảng buồn bực.
Đùa à, dẫn về sáu trăm lẻ năm tổ tông, sao có thể vui nổi.
“Wow, nơi này chính là phúc địa của tộc Hoàng Ly sao, quả nhiên khí phái!”
Hai mắt của đám võ giả Vương cảnh, Hoàng cảnh đến từ thành trì bình thường tỏa sáng đánh giá sơn cốc, giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại quan viên.
Linh khí thiên địa trong sơn cốc nồng đậm, dường như có thể rửa sạch tâm hồn con người.
“Chậc chậc, dược điền ngàn mẫu, tất cả đều là linh dược trân quý!”
“Wow, còn có mấy linh tuyền, ở thành trì nhỏ của chúng ta, một chén nước linh tuyền đều có giá trị vạn kim đó.”
“Hai Thánh quả thụ đó chính là Thiên Nguyên Thánh quả thụ trong truyền thuyết đúng không, truyền thuyết ăn một quả được tu vi trăm năm.”
Đám nhân loại đói khát nhìn chằm chằm vào tất cả mọi thứ trong sơn cốc, líu ríu đàm luận, ai nấy đều chảy nước bọt.
Lục Trần nhìn về phía những người này, mở miệng nói: “Các ngươi đều có thể hưởng thụ những thứ này.”
“Thật sao?”
Lời nói của Lục Trần khiến cho ánh mắt của đám người càng sáng lên, tỏa ra hào quang nào đó, hận không thể lập tức vọt tới.
“Tất nhiên!” Lục Trần liếc nhìn lão giả áo bào vàng ở bên cạnh, sau đó nói.
Khóe miệng người đó co giật, muốn nói gì đó, nhưng sau cùng lại không nói ra.
“Nếu ân nhân ngươi đã nói như vậy, vậy bọn ta sẽ không khách khí nữa.” Đám người như châu chấu xông về phía sơn cốc, có người đi tới bên cạnh linh tuyền, lặn xuống dưới nước, thoải mái chè chén, có người xông về phía dược điền, rút ngọc sâm, linh chi linh dược hiếm thấy tươi ngon từ trong đất ra, hì hục, gặm điên cuồng như cà rốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận