Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1622: Nguyệt Thần (2)

Cùng lúc đó, Nguyệt Thần sơn xa xôi.
Nguyệt Thần sơn, nơi có thần linh khí hùng hậu, mây mù bao phủ, cây cối xanh tốt um tùm, tràn đầy sức sống, lá cây xanh biếc mềm mại giống như một miếng ngọc thạch.
Dưới sự nuôi dưỡng của thần linh khí hùng hậu, sau một thời gian nhất định, hoa cỏ cây cối có thể mơ được linh trí. Còn Nhân tộc tu hành ở đây cũng nhanh hơn nơi khác gấp ba đến năm lần.
Nguyệt Thần đứng thứ tư trong bảng Thần Đế đang sống tại nơi này.
Nguyệt Thần sơn có một viện nhỏ vô cùng tao nhã, tiếng đàn réo rắt vang vọng ẩn chứa tiết tấu và vận luật độc đáo, lọt vào tai sẽ cảm thấy thư thái dễ chịu, hơn nữa trong tiếng đàn này còn ẩn chứa một tia khí tức an thần tĩnh tâm. Nếu ai nghe được tiếng đàn tuyệt vời này, bất kể lòng nóng như lửa đốt hay lửa giận sôi trào đều có thể bình tĩnh lại.
Người đánh đàn ắt hẳn là một vị có trình độ cực kỳ am hiểu âm luật.
Trong một góc sân hẻo lánh có hai thị nữ xinh đẹp với sắc mặt tái nhợt cùng với vẻ sợ chết khiếp nhìn nam tử đánh đàn phía xa, thân thể mềm mại của bọn họ run lên như thể nam tử đánh đàn kia là một ác ma giết người không chớp mắt.
Người đánh đàn là một nam tử mặc áo bào trắng, chỉ nhìn khí chất và đôi bàn tay đánh đàn mảnh khảnh sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây hẳn là một thanh niên có tính tình ôn hoà từng được giáo dục rất tốt, vì vậy mới thường xuyên đánh đàn để bồi dưỡng cảm xúc của mình.
Không cần nhìn tướng mạo mà chỉ dựa vào khí chất độc nhất vô nhị này cũng có thể đoán được nam tử áo bào trắng này là một tuyệt thế mỹ nam có thể mê đảo hàng vạn thiếu nữ.
Nhưng khi cảnh hướng lên trên, người xuất hiện trong cảnh, không...không phải là người mà là tên có cái đầu thằn lằn.
Sinh vật có đầu thằn lằn nhắm nghiền hai mắt, những ngón tay thon dài điền cuồng gảy dây đàn, tiết tấu trở nên nhanh hơn, còn hắn lại như đang đắm chìm trong tiếng đàn rung động lòng người, trên mặt lộ vẻ sung sướng.
Một lúc sau, thanh niên thằn lằn dừng tay lại, tiếng đàn cũng biến mất theo đó, hắn mở mắt ra và nhìn về phía thị nữa ở cửa, cười hỏi: "Ta đàn có dễ nghe không?"
Khi hắn nói chuyện giống như một công tử cử chỉ nhẹ nhàng có giáo dưỡng, hắn lấy khăn tay ra và lau ngón tay của mình.
"Dễ... dễ nghe."
Hai thị nữ sắp khóc đến nơi, từng giọt mồ hôi lạnh lăn dài trên má.
"Vậy thì ta sẽ gảy thêm một bản nữa cho các ngươi nghe, lần này là thể thanh tẩy tâm hồn." Nam tử đầu thằn lằn nhếch miệng cười.
Tuy nhiên nụ cười này mang lại cho người khác cảm giác dữ tợn, đặc biệt là hai hàng răng nhọn hoắt toả ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.
"Không... không cần đâu." Hai thị nữ lắp bắp nói: "Chủ, chủ tể, ngài không cần để ý tới chúng ta."
"Hai người các ngươi dường như rất sợ ta." Nam tử nhìn hai thị nữ rồi thở dài nói: "Yên tâm đi, ta khác với những chủ tể thô lỗ khác, sẽ không ăn thịt các ngươi đâu."
"Không, không sợ." Hai thị nữ lắp bắp, thân thể mềm mại lại cùng nhau run rẩy.
Nhưng trong lòng bọn họ khóc không ra nước mắt, sao các nàng có thể không sợ cho được? Thanh niên đầu thằn lằn này chính là một vị chủ tể có uy danh hiển hách của Thâm Uyên giới, tên là 'Dương Thuyên', thực lực đã đạt tới Thần Đế cảnh hậu kỳ, ngay cả Nguyệt Thần đại nhân nhà mình cũng không áp chế được đối phương.
Lần này nơi Nguyệt Thần cai quản đã bị dị tộc xâm chiếm hoàn toàn, mà thống lĩnh của những dị tộc đó chính là vị chủ tể trước mặt này.
Vù!
Đột nhiên, ánh trăng sáng ngời từ trên trời giáng xuống, một nữ tử tuyệt sắc đạp bước lên đoá sen tới đây. Nàng có dáng người thướt tha, đôi chân mảnh nhỏ thon dài, đường cong cơ thể mềm mại tràn ngập ánh sáng rực rỡ thánh khiết giống như nữ tử xinh đẹp nhất thế gian, vạn vật đều trở nên ảm đạm trước mặt nàng.
Nguyệt Thần là một vị nữ tử được mệnh danh là nữ thần dịu dàng nhất Thần giới, đương nhiên khí chất và dung mạo của nàng cũng tuyệt diễm và vô song không kém.
Chỉ là không thể xưng nữ thần xinh đẹp nhất, bởi vì đứng đầu một vị Tử Vong nữ thần xinh đẹp không thua kém Nguyệt Thần chút nào. Nhưng tính tình của vị nữ thần đó không tốt chút nào, bà cô đó mà lên cơn sẽ không nể mặt một ai cả.
"Nguyệt Thần cô nương." Dương Thuyên đứng dậy, chắp tay chào hỏi người vừa tới như một công tử dịu dàng.
Hai thị nữ ở bên cạnh nhìn thấy Nguyệt Thần đến thì vội vàng quỳ rạp xuống đất, sự lạnh lẽo trong lòng dường như được xua đi, cả người trở nên ấm áp, ở cùng một chỗ với một vị cai quản Thâm Uyên quả nhiên thật sự rất áp lực.
“Trong một ngàn Thần quốc, có năm trăm Thần quốc đã giành được thắng lợi, thành công bảo vệ quê hương, dựa theo ước định, ngươi có thể rời đi.” Bóng người Nguyệt Thần đung đưa, khoé mắt xinh đẹp dán lên người Dương Thuyên, nhìn ba giây rồi mới chậm rãi nói.
Vị Dương Thuyên này, nửa năm trước đã đến núi Nguyệt Thần, người này chịu trách nhiệm kiềm chế cường giả ở cấp độ của nàng.
Mặc dù Dương Thuyên là chủ tể của Thâm Uyên giới, thực lực vô cùng đáng sợ, nhưng người này khác với những chủ tể hiếu chiến khác, muốn đánh đến mức một mất một còn.
Hơn nữa ở cấp độ này nếu bọn họ khai chiến, ngoại trừ sức tàn phá lớn, cục diện thuộc về ai cũng không thể làm gì được.
Dương Thuyên không chủ động khai chiến, điều này khiến Nguyệt Thần cũng hơi thở phào nhẹ nhỏm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận