Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1543: Nỗi hận bị đoạt thê

“Nhưng lúc đó Hạng Kế Bắc chỉ mới đạt tới cảnh giới Đại Đế, sao có thể so sánh với địa vị trọng yếu của Thiên Đế. Hơn nữa vị Thiên Đế Ninh Thiên Quân này còn là một vị Thiên Đế không hề tầm thường, vậy nên cao tầng trong tộc nhanh chóng bác bỏ thỉnh cầu của Hạng Kế Bắc.”
“Trong tiệc đính hôn của Ninh Thiên Quân và Lăng Hoài Nhu, Hạng Kế Bắc quát mắng chửi Ninh Thiên Quân làm cho cao tầng tức giận, nhốt Hạng Kế Bắc lại.”
“Sau đó Hạng Kế Bắc ra khỏi tộc Kỳ Lân, lén lút tìm tới Lăng Hoài Nhu muốn đưa nàng cùng lưu lạc chân trời góc bể. Lăng Hoài Nhu không chỉ rời đi cùng Hạng Kế Bắc mà còn thông báo tung tích của hắn.”
“Bi kịch lớn nhất của đời người là nỗi hận bị đoạt thê, đã thế lại còn bị người mình thương phản bội. Lòng Hạng Kế Bắc như tro tàn, hoàn toàn trở nên điên dại, ẩn dật tu luyện. Lúc trở về lần nữa thì đã đạt tới cảnh giới Thiên Đế, mà vừa vặn đó lại là lúc Ninh Thiên Quân và Lăng Hoài Nhu thành thân. Hắn lập tức đại náo một trận, kết quả là vĩnh viễn bị giam trong lao.”
Dương Tinh Văn kể lại chuyện cũ này mà thổn thức không thôi.
Lục Trần híp mắt, thì ra trong đó có ân oán lớn như vậy. Đây cũng không phải cừu hận tầm thường, nó liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân.
Lục Trần dứt khoát phá vỡ cấm chế giam giữ Hạng Kế Bắc.
Hạng Kế Bắc ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào Lục Trần, mặt không biểu cảm, khiến cho Lục Trần cảm nhận được chút ý lạnh.
Nam tử Hạng Kế Bắc trước mặt này chắc chắn không phải một vị Thánh Đế đơn giản tầm thường.
Dương Tinh Văn bước lên trước một bước, thản nhiên nhìn Hạng Kế Bắc nói: “Hạng Kế Bắc, vị tiểu hữu này cứu được ngươi, không cần ngươi cảm tạ, chỉ hi vọng ngươi giết nhiều người của Ninh Thiên Quân hơn, ngươi thấy sao.”
Lục Trần cũng tiến lên một bước, cười nói: “Ninh Thiên Quân cũng là kẻ thù của ta, ngươi có dám cùng ta đi giết người của hắn không.”
“Ninh Thiên Quân.”
Hạng Kế Bắc nhẹ giọng thì thầm cái tên này, sau đó trong đôi mắt đỏ lòm kia bùng lên hận ý ngập trời, yêu khí mênh mông cuồn cuộn trào ra làm cho núi rung đất chuyển giống như là muốn vỡ vụn vậy. Người xung quanh khi gặp phải uy áp ngập trời này thì tim phổi như thể hít thở không thông.
Cũng may có Dương Tinh Văn ở đây, hắn phất tay triệt tiêu khí tức của Hạng Kế Bắc đi.
“Được, ta đồng ý ra tay.” Hạng Kế Bắc thu hồi khí tức khủng bố của mình lại, nói bằng một loại ngữ khí phức tạp.
Hai người vốn là ‘hàng xóm’ nhiều năm, đối phương là người của Liên minh phản yêu, là kẻ thù của hắn, từ xưa tới nay không đối lập. Nhưng hắn và Dương Tinh Văn lại có chỗ giống nhau đó là bị Ninh Thiên Quân trấn áp ở đây trong năm tháng vô tận, đều là người bi thảm.
Ninh Thiên Quân cướp đi người con gái hắn yêu, dù cho không biết bao nhiêu năm tháng đã trôi qua nhưng cái gai đó vẫn còn đấy, kẹt cứng ở cổ họng của hắn.
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.” Dương Tinh Văn mỉm cười nói.
Lục Trần hỏi: “Bên trong tòa thành này tổng cộng có biết bao cường giả Thánh Đế, chỉ dựa vào hai người thôi thì có vẻ không đủ nhân thủ.”
Dương Tinh Văn mở miệng nói: “Mặc dù ta còn chưa khôi phục lại đỉnh phong nhưng đối phó với hai tên cũng không thành vấn đề.”
Hạng Kế Bắc hừ lạnh nói: “Ta muốn đánh mười tên.”
Lục Trần: “......”
Mọi người: “......”
Sao đột nhiên Lục Trần cảm thấy người này có chút không đáng tin cậy, còn khoa trương nói muốn đánh 10 tên.
Ánh mắt Hạng Kế Bắc mang theo sự miệt thị, hắn thản nhiên nói: “Dù cho Ninh Thiên Quân đưa đám ô hợp kia của hắn tấn thăng lên thì sao chứ, thánh địa có thể được ta để mắt tới chỉ có duy nhất một người.”
Lục Trần bừng tỉnh, thì ra tên này xem thường thủ hạ mà Ninh Thiên Quân mang tới. Nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Bởi vì kẻ này là đệ tử hạch tâm của hoàng tộc, thiên phú xuất chúng, thực lực siêu cường, đối phó với 10 Thánh Đế cũng không phải là ngông cuồng.
Tuy nhiên phải đích thân nhìn hắn đánh thì mới biết được.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài.” Lục Trần mở miệng nói, lúc đi ngang qua bên người lão giả, Lục Trần xuất ra lực lượng quy tắc cường hãn, lão giả với thần sắc kinh hãi lập tức bị ép thành một bãi thịt nát.
Dương Tinh Văn đi bên cạnh Lục Trần, kinh ngạc nói: “Bản lĩnh của tiểu hữu có thể khiến cho người trông coi ** bị ngươi trấn áp.”
Dương Tinh Văn biết người trông coi ở chỗ này chỉ là một vị Đại Đế, nếu như là Thiên Tôn thì hắn đã được cứu ra ngoài từ lâu rồi.
Lục Trần khiêm tốn nói: “Do vận khí tốt, đối phương thiếu cảnh giác mà thôi.”
Dương Tinh Văn thấy Lục Trần không nhiều lời, cũng không hỏi thêm.
Một nhóm hơn mấy trăm người bước ra khỏi ngục giam, đi tới chỗ ánh mặt trời chiếu rọi. Mấy trăm người đồng loạt phát ra tiếng hoan hô, nhắm mắt lại cảm nhận ánh mặt trời ấm áp trên mặt. Đại đa số những người này đã vài chục năm chưa từng thấy ánh sáng mặt trời.
“Ha ha ha, bị giam giữ mấy vạn năm khiến lòng ta luôn cảm thấy ngột ngạt, hôm nay ta muốn giết cho thống khoái.”
“Kể cả có chết thì ta cũng cam tâm tình nguyện.”
Một nhóm người nhao nhao lên tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ nghẹn khuất.
Đương nhiên, có một số người có ánh mắt lập lòe, mặc dù được Lục Trần cứu ra nhưng trong lòng không có chút cảm kích nào. Thậm chí bọn có chỉ muốn lập tức đào tẩu vì bọn họ không có khả năng đại náo phủ đệ của Thiên Đế. Nơi đây dù sao đi nữa cũng là phủ đệ của Thiên Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận