Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1895. Vạn kiếm trỗi lên (2)

“Trưởng lão, tên nhãi bên trong là ai vậy, lẽ nào là tên khốn của cấp bậc Giới Chủ ra ngoài sao?” Lý Hiên Dật rất nghẹn việc bản thân thất bại, tò mò mãnh liệt thân phận của đối phương, hắn có loại cảm giác, đệ nhất Vạn Kiếm tông của bản thân có phải là sai sai không.
“Không biết!” Trưởng lão khảo hạch lắc đầu, sau đó nói có chút cổ quái: “Mục tiêu của đối phương rất lớn, vậy mà lại nhằm đến phó cung chủ.”
Lý Hiên Dật sờ mũi, nói: “Mặc dù đối phương rất nghịch thiên, nhưng muốn thông qua toàn bộ khảo hạch, điều này là không thể.”
Cửa ải thứ tư và thứ năm khó như lên trời, ban đầu hắn đã bại ở cửa ải thứ tư, hắn tin người nào đó cũng sẽ trở về ở cửa ải thứ tư.
Bên trong không gian, Lục Trần chờ đợi lặng lẽ.
Vút!
Đột ngột, một đồ vật như tia chớp bắn đến từ đằng xa, giây tiếp theo, một luồng uy năng Kiếm đạo có khí tức hùng hậu tràn ngập cả phiến không gian.
Lục Trần cảm nhận được luồng uy năng này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thanh thần kiếm lớn vô song, chỉ sợ dài mấy vạn trượng, bên trên hào quang lóng lánh, kiếm quang hiền hòa vô song chuyển động, khí tức tràn ra ngoài quả thật muốn khiến người ta hít thở không thông.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn thần kiếm trên không, mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Bởi vì hắn cảm nhận được uy áp quen thuộc phía trên thanh kiếm này.
Đây là một pháp bảo bí mật đỉnh phong.
“Dùng thần niệm dung nhập thân kiếm, thắp sáng vạn kiếm trong thời gian một nén ngang thì xem như thông qua!” Một âm thanh non nớt vang lên bên tai Lục Trần.
Lục Trần hơi ngây ra, âm thanh này không giống máy móc cổ xưa trước đó, mà có mấy điểm giống đứa trẻ mấy tuổi.
Có lẽ là khí linh của thần kiếm!
Nghe đối phương nói tất cả quy tắc, có ý gì, hắn có chút không hiểu.
Nếu như không hiểu thì vào xem là sẽ biết thôi.
Lục Trần mở rộng thần niệm, sau đó đâm vào bên trong cổ kiếm, tình cảnh xung quanh thay đổi, Lục Trần dường như đưa thân vào trong một tinh không lờ mờ, trường kiếm đầy trời lơ lửng xung quanh, toàn bộ đều ảm đạm không ánh sáng, xung quanh lặng ngắt như tờ, lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh.
Lục Trần hơi nghi ngờ, lẽ nào là thắp sáng những trường kiếm ảm đạm này thì được xem là thông qua sao.
Nhưng phải thắp sáng như thế nào.
Lục Trần hít một hơi thật sâu, thần niệm nhập vào trong một thanh thần kiếm, trường kiếm vốn ảm đạm đột nhiên chấn động, mặt ngoài thân kiếm lóng lánh hào quang, rực rỡ đến cực điểm.
Lục Trần trừng to hai mắt.
Chỉ vậy thôi sao?
Sau đó, thần niệm của hắn nhập vào thanh kiếm thứ hai, thứ ba, thứ một trăm.
Mỗi một thanh trường kiếm được thần niệm của hắn nhập vào đều rút đi vẻ ảm đạm, phóng ra hào quang tinh thần sáng chói, kêu lên không ngừng.
Một ngàn thanh!
Hai ngàn thanh!

Sáu ngàn thanh!
Thế giới tinh không này tổng cộng có sáu ngàn thanh trường kiếm ảm đạm được thắp sáng, cũng chiếu sáng mảng tinh không ảm đạm này.
Bảy ngàn thanh được thắp sáng.
Nguyên thần của Lục Trần tiêu hao hơi lớn, bắt đầu xuống dốc, nhưng hắn cắn răng tiếp tục kiên trì, phân tán lực lượng thần hồn, cố gắng khiến cho mỗi một thần kiếm đều được thắp sáng.
Lúc đạt đến chín ngàn thanh, đầu Lục Trần bắt đầu mê man, cơ bản đã đạt đến cực hạn của hắn rồi.
Lúc này, Lục Trần mơ hồ hiểu được khảo hạch của cửa ải này là gì rồi.
Thi độ mạnh yếu nguyên thần của hắn.
Lục Trần cắn răng, lặng lẽ kiên trì, tiêu hao thần niệm điên cuồng, thần niệm của hắn đã đạt đến mức độ tiêu hao lớn nhất, mơ hồ có xúc động ngủ thiếp đi.
Nhưng Lục Trần nhìn thấy còn lại một trăm thanh trường kiếm ảm đạm cuối cùng, hắn không thể bỏ cuộc.
Phụt!
Lục Trần của ngoại giới phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt vô thần.
Lục Trần cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ khiến cho bản thân tỉnh táo lại, dùng hết tia lực lượng nguyên thần sau cùng thắp sáng thần kiếm cuối cùng.
Khi làm xong bước cuối cùng thì trước mắt Lục Trần đen kịt, ngất đi.
Cùng lúc này, cổ kiếm bên trong thế giới tinh không ảm đạm, tất cả thần kiếm ảm đạm đều được Lục Trần dùng nguyên thần thắp sáng, trên thân mỗi một thanh thần kiếm đều lưu chuyển hào quang chói mắt, vạn kiếm trỗi dậy, cảnh tượng có chút đồ sộ.
“Chúc mừng người vượt qua cửa ải, thành công thông qua khảo hạch!” Một âm thanh máy móc vang lên lạnh lẽo tại chỗ, đáng tiếc, Lục Trần lại không nghe thấy.
Bên ngoài, ba trưởng lão khảo hạch cộng thêm Lý Hiên Dật đều thấy được Lục Trần hôn mê, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc.
Thân là môn nhân Vạn Kiếm tông, tất nhiên biết khảo hạch của cửa ải thứ tư là gì, là khảo nghiệm mạnh yếu nguyên thần.
Nguyên thần càng mạnh thì càng dễ thông qua.
Lúc trước, Lý Hiên Dật cũng hao hết nguyên thần hôn mê, nhưng cuối cùng thắp sáng được năm ngàn thanh trường kiếm ảm đạm, cho nên nhìn thấy người nào đó hôn mê cũng không biết rốt cuộc người nào đó có thông qua hay không.
Đột nhiên, một bóng dáng trắng lờ mờ xuất hiện trước mặt người nào đó, một viên đan dược bắn vào trong miệng người nào đó, một giây sau, bóng dáng này lập tức biến mất.
“Người đó là ai, lại cho hắn ăn đan dược?”
“Có lẽ là đan dược khôi phục nguyên thần.”
Ba trưởng lão khảo hạch cộng thêm Lý Hiên Dật nhìn nhau, với cảnh giới của bọn họ đều không thể nhìn thấu chủ nhân bóng dáng bao phủ ánh sáng trắng hiền hòa đó là ai, có lẽ là cấp bậc Đạo Tổ.
Có thể là hai phó cung chủ, cũng có thể là Kiếm Quân Chủ tông chủ.
Hết chương 1881.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1882
Bạn cần đăng nhập để bình luận