Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1515: Chiến tranh nổ ra

Không nói tộc khác, coi như chỉ có tộc Đương Khang đoán chừng cũng không cảm kích, sẽ cho rằng bọn họ nhu nhược bất tài.
Chử Kiến nhìn về phía tường thành, mở miệng nói: “Bọn ta cũng không muốn khai chiến với các ngươi, chỉ cần một tòa thành mà thôi, thành này sau đó sẽ là căn cứ của Thái tử Chử Thao, hi vọng các vị nể mặt bọn ta.”
Cũng như như Thái tử của Yêu tộc, một khi đạt tới cảnh giới Thiên Tôn đều sẽ tự mình đi chiếm một tòa thành trì, chiêu binh mãi mã, xây dựng thế lực của mình.
Vì trong một tộc lớn có quá nhiều hậu duệ trực hệ nhưng lại chỉ có một ngai vàng, cần phải trải qua những cuộc cạnh tranh khốc liệt, chém giết lẫn nhau thì mới có thể ngồi lên ngai vị.
Chử Thao không phải một Thái tử bình thường, hắn đã phá kỷ lục tấn thăng Thiên Tôn nhanh nhất trong lịch sử, cũng có chút danh tiếng ở Thiên Yêu giới, sau này nhất định sẽ có thành tựu kinh người.
Khi mấy tộc khác gặp được vị Thái tử có tiềm năng như vậy, ít nhiều cũng sẽ cho chút mặt mũi, dù sao trong tương lai Chử Thao có khả năng trở thành trụ cột của một Vương tộc.
Một vị thống lĩnh tộc Minh Huyết Mãng nhìn Chử Kiến nói: “Chử Kiến thành chủ, ta cảm thấy lão bà của ngươi không tệ, không bằng nhường cho ta thử đi.”
“Ngươi muốn chết sao!” Chử Kiến nghe vậy, trong lòng giận dữ, đôi mắt như muốn phun lửa nhìn chằm chằm người vừa nói chuyện, quanh thân tỏa ra ánh sáng quy tắc, đồng thời khơi mào một cơn bão màu lam cuồng bạo xẹt qua không gian, suốt đường đi phát ra tiếng răng rắc dữ dội như thể có thể nuốt chửng không gian, vô cùng đáng sợ.
“Thì ra Chử Kiến thành chủ cũng biết tức giận à.” Tộc trưởng Minh Huyết Mãng nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang theo một tia châm chọc.
“Thành Minh Cổ nằm ở Minh châu, thuộc về lãnh thổ của tộc Minh Huyết Mãng, mà Chử Kiến thành chủ chỉ nói một câu là muốn đoạt đi, mấy chuyện làm khó người ta này ngươi nói rất đương nhiên, vậy mà bọn ta mới chỉ nói lại một chút đã thành “muốn chết” rồi. Chử Kiến thành chủ đúng thật là bá đạo mà.” thống lĩnh nọ bổ sung một câu.
“Ha ha, nói không sai.”
“Chử Kiến thành chủ à, hay là ngươi đưa lão bà mình cho huynh đệ của ta đi rồi bọn ta sẽ tặng Minh Huyết cổ thành cho ngươi xem như trao đổi, ngươi thấy sao.”
Mấy thống lĩnh xung quanh nhao nhao phụ họa nói, ánh mắt nhìn Chử Kiến đầy mỉa mai.
“Cưỡng từ đoạt lý!”
Mặt mày Chử Kiến đỏ bừng cả lên, ánh mắt ẩn chứa sát ý nhìn chằm chằm vị thống lĩnh vừa mở miệng kia, sau đó cao giọng cất tiếng: “Nếu các người đã muốn khai chiến, vậy thì ta đây sẽ chiều theo các người.”
Chử Kiến biết, nếu như mình không khai chiến sẽ không tóm được thành Minh Cổ, lập tức vung cánh tay hét lên.
Đội quân tộc Đương Khang vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, sát khí cuồn cuộn, giẫm đạp trên mặt đất ầm ầm lao về phía trước, lao thẳng về phía đội quân của tộc Minh Huyết Mãng.
“Giết!”
Quân đội tộc Minh Huyết Mãng cũng gào thét rung trời, lao vào đại chiến với đội quân tộc Đương Khang.
Hai bên vừa chạm trán lập tức nổ ra trận quyết đấu kịch liệt, đao kiếm va chạm liên hồi không ngừng phát ra âm thanh sắt thép tác động lẫn nhau. Lực lượng quy tắc cường đại từ trong cơ thể tuôn ra, tiếp xúc với nhau lại xảy ra những trận đấu quyết liệt khác, xung quanh truyền tới tiếng vang ngột ngạt không dứt, tay cụt máu tươi không ngừng vẩy ra.
Tiếng gầm rú, tiếng chiến đấu và tiếng vũ khí va chạm vang vọng khắp không gian vô biên.
“Gào!”
Một tiếng thét đầy hoang dã từ một vị trí nào đó trên chiến trường truyền đến, thân thể vạm vỡ của một đại hán cường tráng đột nhiên phình to, quần áo căng đứt, biến thành một con yêu thú màu xanh lam với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Hình dáng yêu thú này giống như một con lợn, dài ước chừng ba thước, thân hình vạm vỡ như một ngọn núi nhỏ, chung quanh có vầng sáng màu lam di chuyển, là quy tắc bảo hộ thân thể, không thể phá hủy.
Đây chính là thú nhân của tộc Đương Khang, khắp người tràn đầy cảm giác sức mạnh cường đại, răng nanh dọc theo khóe miệng vô cùng sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra.
Bên cạnh có người ném tới một cây trường mâu, xuyên phá hạn chế không gian giống như một mũi tên, không khí bốn phía xung quanh đều bị đẩy ra, chống lại ánh sáng màu lam, nhưng trong nháy mắt đã bị đánh bật ra.
Khi Thiên Yêu giao chiến có hai hình thái chiến đấu, một là hình người, hai là hình yêu thú, một số yêu quái không giỏi võ công sẽ biến thành hình yêu thú.
Đại hán hóa thành Đương Khang mạnh mẽ chạy đâm vào chiến trường với tốc độ cực kỳ ấn tượng, như một cơn lốc màu xanh, chỉ trong chớp mắt đã đụng bay ba bốn người, những người bị đụng bay không phải xương cốt vỡ vụn thì cũng là đứt gãy gân cốt.
Những binh sĩ hình thái nhân loại bên tộc Minh Huyết Mãng gần như chịu không được sự hung hãn lao tới của Đương Khang hóa thành hình thái yêu thú.
Đúng lúc này, một cây roi to như cái xô nước quét tới như sóng dồi, mang theo hơi thở đầy cuồng bạo hung hăng đập lên người Đương Khang kia.
“Bốp!”
Đương Khang hét vang một tiếng trầm nặng, cơ thể như một ngọn núi nhỏ lập tức văng ra vài trăm mét, đập ra một hố sâu cực lớn trên mặt đất.
“Gầm gừ gừ!”
Trong chiến trường, cơ thể đại bộ phận nhân mã hai phe lập tức phát triển nhanh chóng, biến thành đủ loại yêu thú mạnh mẽ, mấy vạn con Đương Khang và mấy vạn cự xà màu đen va vào nhau, cảnh tượng vô cùng ác liệt.
Đứng trên tường thành xem trận chiến, có thể nhìn thấy chiến trường bao trùm cả bầu trời và mặt đất, đập vào mắt chỉ toàn là cảnh quái vật đánh nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận