Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1761: Để hai con heo chà đạp

Lúc đầu, Yến Tử Hiên cũng rất lo lắng, nhưng sau đó Lục Trần giải quyết phiền phức của bọn họ, hắn bèn không thèm lo lắng nữa, dù sao trời sập xuống cũng có sư đệ đỡ lấy.
Lục Trần trợn trắng mắt, đáp: “Sư huynh, ngươi cũng đề cao ta quá đi.”
“Nếu như Tà Thần áo vàng thật sự tiến cấp đến Tạo Giới cảnh, sức mạnh oán niệm tăng vượt bậc, thì ta cũng không có cách nào.” Lục Trần lắc đầu nói.
Lúc trước ý chí của Thiên Nguyên giới đã nói rồi, muốn tiêu diệt hoàn toàn tận gốc thể oán niệm trong Tạo Giới cảnh, sợ là phải tăng đến cấp Thánh diễm.
Mà một ngọn Thánh diễm cần phải cắn nuốt mấy nghìn Chân diễm, ở đâu ra tài nguyên cho hắn tiến hành cắn nuốt để lên được Thánh diễm đây.
Lục Trần cảm thấy không thể để cho Tà Thần áo bào vàng an ổn thăng cấp Thiên Đế được, một khi thăng cấp hắn cũng không chắc chắn có thể đối phó được người nọ, nhất định phải thừa dịp người nọ chưa lên được Thiên Đế mà nhanh chóng diệt trừ, để một lần vất vả rồi suốt đời nhàn nhã.
Chỉ là, muốn giết chết Tà Thần áo bào vàng thật sự quá khó khăn.
Bởi vì Tà Thần áo bào vàng ở Thiên Yêu giới có địa vị rất cao, chỗ ở của hắn cùng một khu với các Thiên Đế như Yêu Thần, Ninh Thiên Quân. Theo tình báo, tên này đang sống ở Yêu Thần sơn.
Ngay cả khi hắn lẻn vào Thiên Yêu giới, cũng không thể giết được Tà Thần áo bào vàng.
Trừ khi, thanh niên áo bào vàng này chạy đến Sơn Hải giới.
Lục Trần sờ cằm, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ nên làm sao để dụ Tà Thần áo bào vàng đến Sơn Hải giới.
Đột nhiên, hai mắt Lục Trần sáng lên, nảy ra một ý kiến hay.
“Ha ha, đám tiểu tử này, thật biết hưởng thụ cuộc sống mà.” Bên cạnh vang lên một giọng nói già nua, chỉ thấy gần đó đột nhiên xuất hiện một lão già bước lại gần rồi bưng lên một ly trà, ùng ục rót vào trong miệng như uống nước lã.
Uống xong hắn chép miệng nói: “Trà ngon.”
“Ta nói, lão già xấu xa ngươi từ đâu tới uống trộm trà của bọn ta thế?” Yến Tử Hiên nhìn chằm chằm lão nhân này, tức giận nói.
Bởi vì ly trà lão già này uống chính là của hắn.
“Khụ khụ.” Lục Trần vội ho một tiếng, nói: “Sư huynh, còn không mau xin lỗi.”
Yến Tử Hiên bất mãn nói: “Sư đệ, ngươi thật quá đáng, ông già này uống trà của ta, ngươi còn bắt ta xin lỗi.”
Lục Trần bất đắc dĩ giơ tay, đáp: “Bởi vì hắn là sư tổ của ta đó.”
“Cho dù có là sư tổ của ngươi thì... Cái gì!” Đột nhiên Yến Tử Hiên phản ứng kịp, toàn thân run lên một cái dữ dội, hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt lão giả, trong giọng nói mang theo nức nở nói: “Đế Sư gia gia, tổ tông, cao tổ, vãn bối có mắt không tròng mạo phạm người, xin người làm ơn làm phước đừng để trong lòng nha.”
Sư tổ của Lục Trần không phải chính là vị Mạnh Du Nhiên đã dạy dỗ ra mấy vị Thiên Đế sao, bởi vì số lượng môn hạ là Thiên Đế quá nhiều nên được người tôn xưng là Đế Sư.
“Ngoan nhi, ngươi đúng là bất hiếu quá mà, trà ngon như vậy không hiếu kính gia gia mà lại đem cho hai con heo chà đạp.” Mạnh Du Nhiên cũng không ngó tới Yến Tử Hiên, trực tiếp ngó lơ hắn như không khí, xoay đầu lại, nhìn xem Lục Trần bất mãn nói.
Hai người Bùi Kỵ với Yến Tử Hiên ngơ ngác nhìn nhau, heo trong miệng Đế Sư, hẳn là chỉ hai người bọn họ nhỉ?
Mặc dù bị Đế Sư mắng, nhưng hai người cũng không dám buông ra một lời oán trách.
“Ngươi chờ đó đi, chờ mấy đồ đệ của ta về, xem ta méc tụi nó như nào đi.” Mạnh Du Nhiên dựng râu trừng mắt nói.
Lục Trần: “...”
Lục Trần vội vàng rót cho hắn một chén trà, bất đắc dĩ nói: “Sư tổ ơi, không phải ta không hiếu kính người, mà là thân rồng của ngài thấy đầu không thấy đuôi, dù cho ta có lòng hiếu kính, cũng không tìm thấy người mà.”
“Đế Sư gia gia.”
Liễu Khuynh Thành nhìn thấy Mạnh Du Nhiên cũng cực kỳ vui vẻ, ôm lấy cánh tay hắn, ngọt ngào kêu một câu.
“Khuynh Thành ngoan.”
Mạnh Du Nhiên lập tức được dỗ đến mặt mày hớn hở.
Chợt, Mạnh Du Nhiên nhìn về phía Lục Trần, hỏi: “Ngoan nhi, nghe nói ngươi đi ngoại giới, ở bên ngoài chơi có vui không.”
Lục Trần trả lời một câu: “Chơi vui.”
Mạnh Du Nhiên thở dài: “Ta cũng muốn ra ngoài, nhưng bên ngoài nhất định rất nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên ở lại Sơn Hải giới an tâm tĩnh dưỡng thôi.”
“Sư tổ, lần này ngươi đến có chuyện gì sao?” Lục Trần hỏi.
Mạnh Du Nhiên nói ra: “Ta nghe người bên ngoài nói ngươi đã trở lại, cháu trai yêu dấu của ta, ta cố tình tới thăm ngươi đấy, thấy ngươi còn sống ta mới yên lòng.”
Mạnh Du Nhiên nói xong liền vọt một cái biến mất, trước khi đi còn không quên cầm lấy trà Lục Trần hiếu kính cho hắn.
Nguyệt Nhan nhìn xem bóng lưng rời đi của Mạnh Du Nhiên, nhíu đôi mi thanh tú, lão già mới Thần Vương sao lại cho nàng một cảm giác nguy hiểm chứ.
Cùng lúc đó, trong hư không vô ngần, Mạnh Du Nhiên đứng ở nơi đó hồi lâu, vuốt vuốt râu cười nói: “Chân diễm à, chuyện này có thể giải quyết rồi, lão già ta vẫn nên ngoan ngoãn đi ngủ thôi.”
Sau khi Đế Sư rời đi, Yến Tử Hiên cười ha ha nói: “Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Đế Sư trong truyền thuyết đó, ta thấy tính cách vị lão tiền bối này cũng rất đáng yêu.”
Bùi Kỵ mặt không thay đổi châm chọc một câu: “Đế Sư đã đi mất rồi, ngươi cái rắm cầu vồng này của ngươi trễ rồi.”
Yến Tử Hiên trong lòng muốn khóc, tại sao hắn lại không kiểm soát được cái miệng của mình chứ, bây giờ hắn đắc tội với Đế Sư mất rồi, lỡ như người nọ có để bụng, chẳng phải là mình thảm rồi sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận