Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 808: Có thể do dung mạo ta khá đẹp trai

Mặt khác, có một món pháp bảo thuận tay là được rồi, những thứ khác có giữ lại cũng vô dụng, đương nhiên có thể giữ lại vài món, ví dụ như loại pháp bảo phòng ngự, đặc biệt pháp bảo công kích.
“Ta giữ lại những thứ đồ rác rưởi này cũng vô dụng, vốn muốn ném đi, nhưng nhìn ngươi đáng thương, nghèo rớt mồng tơi, thế nên mang về.”
Lục Chính Hằng nghe nói như thế, hận không đánh chết được tên gia tử bại hoại này, nhiều pháp bảo đứng đầu như vậy lại còn nói muốn vứt bỏ.
Chỉ cần hắn dám ném xuống, xem mình đánh chết hắn không.
“Mặt khác, ngươi giữ lại những thứ này có thể tiến hành ban thưởng cho người có công, còn nữa, nếu ai dám để ý đến nhóm pháp bảo này thì ngươi liền báo tên của ta.” Lục Trần u ám nói, chẳng qua nói tới đây thì chuyển hướng: “Ở Hoang vực thì ta không có uy danh gì, nếu như ở Thanh vực và Huyền vực, ngươi vừa báo tên của ta, cho dù là Thánh vương cũng có thể bị dọa chạy.”
Lục Chính Hằng nghe nói như thế, có phần co quắp, hắn rất nghi ngờ ở bên ngoài đứa con trai này làm chuyện thương thiên hại lý gì rồi.
Nói tên hắn có thể hù dọa cường giả tu hành tuyệt đỉnh loại Thánh vương, điều này cũng quá khoa trương.
“Một khi có người tới tìm rắc rối, ngươi liên hiệp với mấy hoàng triều xung quanh, nếu thật sự không được thì đi Thánh địa Dao Trì gọi người.” Cuối cùng, Lục Trần nói như vậy, dù sao Thánh địa Dao Trì cũng là địa bàn sư phụ nhà mình, chỉ cần lão già gặp phải nguy cơ không thể hóa giải, hắn tìm đến Thánh địa Dao Trì thì ai dám từ chối.
“Được!”
Lục Chính Hằng cũng không từ chối đề nghị của Lục Trần.
Chẳng qua hắn thủ mình ở sát biên giới Hoang vực, không gặp nguy cơ quá lớn, bởi vì Hoàng triều ở sát biên giới Hoang vực, cường giả Hoàng cảnh đã thuộc về trời cao rồi, hơn nữa hắn có quan hệ tốt với chủ của ba hoàng triều lớn. Vì vậy trong tình huống bình thường thì không có nguy hiểm.
“Cho ngươi những viên đan dược này!” Lục Trần vừa nói, vừa móc ra một đống lớn bình lọ, những thứ này đều là đan dược thất phẩm trở lên, từ Vương giả đến Thánh cảnh cũng vừa hay nhận được.
Thiên phú lão già nhà mình không tốt, chỉ có thể dựa vào tài nguyên ngoại lực để thăng cấp, thế nên đan dược là vật chuẩn bị, cho dù chất những đan dược này thành đống thì cũng có thể nâng lão già nhà mình lên đến Thánh cảnh.
Lục Chính Hằng nghe nói toàn bộ những đan dược này không dưới thất phẩm, lại bị sự ra tay hào phóng của Lục Trần làm rung động, khi biết còn có mấy viên đan dược cửu phẩm, lập tức trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc hỏi: “Nhưng đan dược cửu phẩm là đan dược Thánh Quân và Thánh Vương cần, ngươi lấy từ nơi nào?”
Lục Trần lười biếng giải thích: “Cho ngươi một chút, Tứ sư phụ ta là đệ nhất luyện đan sư của mười vực.”
“Đệ nhất luyện đan sư mười vực!” Lục Chính Hằng nói thêm: “Người nào?”
Thấy vẻ mặt lão già có vẻ mờ mịt, Lục Trần có chút buồn bực, chẳng qua cũng hiểu vì sao lão già không biết, suy cho cùng ngay cả hắn chưa từng nghe qua Kiếm Đế cung của Thanh vực, huống hồ Huyền vực là khu vực bên ngoài Thanh vực.
Danh tiếng của Hoa Điệp, người mới đi ra ngoài rèn luyện cũng từng nghe qua.
Nhưng mà lão già nhà mình thì đoán chừng đời này nơi đi được xa nhất chính là lãnh địa của Khổng Tước, Nam Đẩu, Hoàng triều Liễu thị.
Ví dụ như lão già biết tất cả cục diện lớn nhỏ của Hoang vực, như Diêu Hi thánh chủ và một vài tồn tại trên bảng Chí Cường Hoang vực, nhưng ngươi nói với hắn, những người nổi tiếng xa cách hàng tỉ vạn khoảng cách có ai, có thế lực ở đâu thì hiển nhiên không biết.
Một cường giả Vương cảnh không đi xa nhiều, chủ yếu là quanh vài dải đất hoang vu quá nguy hiểm, tỷ lệ mất mạng vô cùng lớn, hơn nữa không có quá nhiều tài nguyên ngồi Truyền tống trận.
“Hoa Điệp!” Lục Trần thản nhiên nói.
“Ồ…” Lục Chính Hằng ồ một tiếng, thật sự là không nhớ ra tin tức về cái tên này, trả lời một câu làm Lục Trần tức hộc máu: “Chưa từng nghe qua!”
“Bỏ đi, ngươi chưa từng nghe qua cũng không sao cả, sau này sẽ biết.” Nói tới đây, Lục Trần lại nhìn Lục Chính Hằng với vẻ kỳ quái, hắn nói: “Ngươi cũng chưa từng đến những lãnh thổ khác, vậy sao ngươi và Thư… quen biết rồi yêu mẫu thân.”
Lục Chính Hằng ngại quá, xoa đầu, nói: “Mẫu thân ngươi tới Hoang vực rèn luyện, vô tình quen biết thôi.”
Khóe miệng Lục Trần co giật, đánh vỡ nồi đất hỏi đến cùng: “Theo lý mà nói, người mạnh nhất gia tộc mẫu thân có Thánh cảnh, có thể nói gia thế phi phàm, mà ngươi lúc ấy chẳng qua chỉ là Vương cảnh, vẫn là loại bình thường nhất, sao mẫu thân lại nhìn trúng ngươi?”
Lục Chính Hằng tiếp tục ngại quá nói thêm: “Có thể là do dung mạo ta khá đẹp trai.”
Nghe được lời của lão già, cả người Lục Trần đều không tốt, chẳng lẽ hắn tự luyến… Ồ… Không đúng, tính cách tự tin là lão già di truyền cho hắn.
“Đúng rồi, ta cũng có một việc muốn nói cho ngươi biết.” Lục Chính Hằng đột nhiên nói với Lục Trần.
“Chuyện gì?” Lục Trần dò hỏi.
“Liễu Khuynh Thành, con gái của Liễu Lăng huynh là sư muội của ngươi à?”
“Đúng vậy, sao thế?” Lục Trần có phần buồn bực.
Lục Chính Hằng cười đen tối nói: “Khoảng thời gian trước ta đã thấy rồi, là một nữ tử biết điều đáng yêu, ừ, như thế nào, ngươi có hứng thú hay không, suy cho cùng ngươi bây giờ cũng trưởng thành rồi.”
“Sư muội trở về Hoang vực rồi!” Lục Trần đột nhiên có phần chột dạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận