Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 296: Tiểu tỷ tỷ hung dữ

Kim Anh Tuấn bối rối một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, liền muốn chửi rủa.
Dường như không cần phải nói, có người đã dùng khuôn mặt của hắn làm loạn, nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, chắc chắn là cái tên khốn nạn đó.
Ngay lập tức, trong lòng của Kim Anh Tuấn vô cùng phẫn nộ.
Biến thành diện mạo của hắn, cướp đoạt Bích Ảnh thần kiếm thuộc về Băng Tuyết cung điện, cũng chính là Thánh khí đã rơi vào túi của tên khốn nạn đó, nhưng lại để hắn mang tiếng oan.
Đây là điều con người làm ra sao?
Kim Anh Tuấn càng nghĩ càng tức, tức đến nỗi diện mạo cải trang của hắn không ổn định, suýt chút nữa đã lộ ra gương mặt thật.
Trong đám người, Lam Nhan nhìn chằm chằm Kim Anh Tuấn, hai mắt lóe sáng.
“Sao? Ngươi biết tung tích của Kim Anh Tuấn?”
“Kim Anh Tuấn đang ở đâu, Lục Trần tốt hơn hết ngươi đừng bao che cho hắn.”
Một nhóm nữ tử của Băng Tuyết cung điện đã cất lời khi nhìn thấy Kim Anh Tuấn có biểu hiện khác thường.
“Không biết.”
Kim Anh Tuấn nhìn thấy biểu cảm hung dữ của các tiểu tỷ tỷ, hắn thầm rùng mình, vội vàng lắc đầu.
Vốn dĩ hắn định trở lại hình dạng bình thường, tố cáo tội ác của Lục Trần, nhưng bây giờ hắn đã tiêu hao quá nghiêm trọng, lỡ như những tiểu tỷ tỷ này không cho hắn cơ hội giải thích, hắn chẳng phải sẽ trở thành miếng thịt nằm trên thớt, để cho người ta tuỳ ý băm ra sao?
Vì thế, Kim Anh Tuấn bắt đầu cứu vãn: “Các vị tiểu tỷ tỷ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm gì không? Sư huynh của ta không phải loại người như vậy.”
Kim Anh Tuấn cảm thấy hắn cần phải cứu vãn một chút hình tượng của bản thân trước mặt những tiểu tỷ tỷ này.
Nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện nhìn Lục Trần vẻ mặt kỳ quái.
Bọn họ nhớ rằng ở thành Cự Khuyết, Lục Trần đã từng nói Kim Anh Tuấn hãm hại hắn, tiết lộ tung tích của hắn, vì thế nên hắn đã bị Thánh Ma giáo đuổi giết suốt nửa tháng, bây giờ sao lại bắt đầu bảo vệ cho hình tượng của Kim Anh Tuấn vậy?
Kim Anh Tuấn, nói: “Sư huynh của ta anh minh uy vũ, sáng suốt lỗi lạc, là một chính nhân quân tử, chắc hẳn sẽ không cướp đồ của Băng Tuyết cung điện đâu. Trong chuyện này có âm mưu, có kẻ đã hãm hại sư huynh của ta.”
Da mặt Kim Anh Tuấn cũng dày không kém gì Lục Trần, cải trang thành khuôn mặt của Lục Trần, liền ra sức ca ngợi bản thân.
Khóe miệng của các nữ đệ tử đến từ Băng Tuyết cung điện giật giật, cảm thấy nghe không nổi nữa, nhưng bản thân Kim Anh Quân mặt không đỏ, tim không run, không biết xấu hổ, tiếp tục tự khen chính mình: “Sư huynh của ta có giáo dưỡng, phẩm chất tốt, có một trái tim bao la có thể bao dung vạn vật, còn rất sẵn sàng giúp đỡ người khác, ra tay tương trợ.”
“Dừng.”
Các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện không nghe tiếp được nữa, vội vàng ngắt lời.
Một nữ đệ tử xinh đẹp, nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhìn chằm chằm hồi lâu, sau đó nói: “Lẽ nào ngươi không nhớ Kim Anh Quân đã hãm hại ngươi sao? Vì một bức tượng đã tiết lộ hành tung của ngươi cho Thánh Ma giáo.”
Kim Anh Tuấn đáp: “Vị tiên nữ này đã hiểu lầm rồi, chuyện này rất phức tạp, ta cũng không muốn nói thêm.”
“Lục huynh, ngươi không tính nợ cũ, lấy đức báo oán, tấm lòng mới thật bao la.”
“Đúng vậy, Lục huynh, ngươi rất đáng nể, sư huynh hãm hại ngươi như thế, ngươi lại còn nói tốt cho hắn.”
“Lục huynh, chuyện mình thì quáng chuyện người thì sáng, sư huynh của ngươi thật sự chẳng phải là thứ tốt đẹp gì.”
Các nữ đệ tử của Băng Tuyết cung điện bắt đầu đồng cảm với Lục Trần, có thiện cảm với hắn, dứt khoát gọi Lục Trần là Lục huynh, liên tục khen ngợi Lục Trần, có người còn khuyên nhủ Lục Trần sau này nên tránh xa sư huynh của hắn một chút, đừng để hình tượng bên ngoài của Kim Anh Tuấn lừa gạt.
Nghe được đủ loại lời an ủi, trong lòng Kim Anh Tuấn buồn bực đến mức muốn nôn ra máu, hắn tự tán dương mình nhiều đến như vậy lại không tạo được chút ấn tượng tốt nào, ngược lại còn giúp cho Lục Trần mang tiếng thơm.
Đồng cảm!
Có người còn nhìn hắn với ánh mắt đồng cảm, không, là đồng cảm với Lục Trần do hắn ngụy trang.
Đối với những lời tốt đẹp trước đó, những tiểu tỷ tỷ này chẳng nghe lọt một câu nào, còn nói hắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì!
Mẹ kiếp!
Kim Anh Tuấn cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung.
“Các vị tiểu tỷ tỷ có thể cho ta mượn một viên Vô Hạ đan được không? Sau này sẽ trả lại cho các ngươi.” Kim Anh Tuấn biết điều bèn chuyển chủ đề, điều quan trọng nhất bây giờ là khôi phục cơ thể trống rỗng, hồi phục lại trạng thái đỉnh cao, như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.
Hắn không thể đi theo các tiểu tỷ tỷ của Băng Tuyết cung điện, bởi vì rất dễ bị lộ bản thân, nếu như bọn họ rời khỏi bên cạnh hắn, vị ở cấp Thánh Tử tay cầm Thất Kiếp tiên kia rất có khả năng sẽ lại truy sát hắn.
Dù sao đối phương cũng có Thổ Ngân thử, có thể dễ dàng truy tìm hắn.
Nếu có thể hồi phục lại sức mạnh, hắn đương nhiên sẽ chẳng còn sợ sệt.
Mượn đan dược để dùng là khuôn mặt của Lục Trần, sau này đám người này nhất định sẽ tìm Lục Trần đòi đan dược.
Nghĩ đến dáng vẻ sững sờ của sư đệ sau này, Kim Anh Tuấn bật cười thành tiếng.
“Ngươi cười cái gì?”
Một đám nữ đệ tử nhìn ‘Lục Trần’ với vẻ mặt kỳ quái.
Bọn họ không nói nên lời, không hiểu ‘Lục Trần’ đang cười cái gì, bị người ta truy sát thê thảm đến như vậy, buồn cười lắm sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận