Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 288: Một nam một nữ đồng quy vu tận (2)

Lục Trần thử lại hai lần đều không thể phá vỡ tầng băng.
"Mẹ nó, chẳng lẽ bảo vật gần trước mắt còn không thể lấy được à." Lục Trần hơi lúng túng, sau đó nghĩ đến gì đó, giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa màu đen to cỡ quả bóng rổ.
Lục Trần khống chế ngọn lửa màu đen, chuẩn bị ‘làm tan’ lớp băng cứng.
Cách này thật sự có hiệu quả, lớp băng bắt đầu tan chảy, thi thể hai người cũng dần tan khỏi lớp băng.
Thi thể hai người thật sự không thối rữa, nhìn giống như người mới chết nửa giờ, nhất là ánh mắt vẫn sáng ngời như còn có ý thức.
Dẫu thế máu trên vết thương của hai người như vết thủng giữa trán nam tử do trường kiếm màu lam xuyên qua, hay ngực nữ tử bị trường mâu đâm đều đã khô lại.
Lục Trần kéo tay nam tử, tay hắn lạnh như băng, loại rét lạnh này cảm giác như lạnh đến thấu tim, cơ thể Lục Trần cũng bắt đầu nhanh chóng đóng băng.
Hắn bao trùm một lớp lửa màu đen trên người để xua tan sự rét buốt này, sau đó hòa tan tay đối phương, tay nam tử kia từ từ mềm ra mới có thể lấy được trường mâu màu đỏ trong tay hắn.
Tay Lục Trần vừa chạm vào trường mâu màu đỏ, bên trong nó lập tức có một luồng sát ý khủng bố bắt đầu khởi động.
Đồng thời, trường mâu cũng đong đưa trái phải giống như có ý thức, muốn tránh khỏi tay Lục Trần.
"Mẹ nó, im lặng chút, chủ nhân của ngươi đều đã chết cả rồi, giãy dụa cái gì nữa!" Lục Trần quát, lòng bàn tay bao trùm một tầng kiếm ý mới nắm vững được trường mâu màu đỏ trong tay.
Tâm niệm vừa động, hắn ném nó vào trong Thất Tinh giới, chờ sau khi ra ngoài sẽ để cho sư phụ hóa giải sát ý của thanh trường mâu màu đỏ này, xóa bỏ ý chí do chủ nhân lưu lại, vậy hắn mới có thể sử dụng.
"Nể tình ngươi tặng Thánh khí cho ta, ta miễn cưỡng hạ táng cho ngươi vậy." Lục Trần nhìn nam tử làn da đen nhánh, giống như kim cang trợn mắt nói.
Lời này có hơi không biết xấu hổ.
Rõ ràng là hắn ép buộc mở tay người ta, lấy pháp bảo của người ta, sao lại thành người ta tặng cho hắn rồi.
Lục Trần nói là làm ngay, khiêng thân thể nam tử đi ra bên ngoài, đào một cái hố lớn chôn nam tử ở bên trong.
Mặc dù chôn xác chết trong đất sẽ không khiến nó thối rữa, nhưng vẫn tốt hơn là tiếp xúc với không khí.
Chôn cất nam tử kia xong, Lục Trần lại chạy đến bên cạnh thi thể nữ tử xinh đẹp, chuẩn bị lấy trường kiếm màu lam của nàng đi. Lúc bẻ tay ngọc của đối phương ra lại phát hiện nó đã mềm nhũn, không chút nhiệt độ.
Lục Trần tức khắc hiểu ra, người nắm giữ quy tắc Hàn Băng đóng băng nơi đây là nữ tử này chứ không phải nam tử đã chôn cất lúc trước.
Lý do là cơ thể nam tử đông cứng mà nữ tử thì không.
Hắn kéo trường kiếm màu lam xuống, lúc Lục Trần lấy tay nắm thì cũng cảm nhận được một luồng sức mạnh kháng cự.
Bởi vì thanh trường kiếm này và trường mâu lúc trước đều lưu lại ý chí của chủ nhân, ngay cả khi chủ nhân chết vẫn sẽ để lại ý chí đặc biệt của bản thân trên pháp bảo, người ngoài đụng vào sẽ cảm nhận được lực lượng kháng cự, thậm chí pháp bảo sẽ bộc phát thần uy công kích người đang ngấp nghé pháp bảo.
Lục Trần dùng kiếm ý bao quanh bàn tay, xoá bỏ kiếm uy huy hoàng mà trường kiếm màu xanh phóng thích ra sau đó ném trường kiếm vào trong Thất Tinh giới.
"Nể tình ngươi đưa trường kiếm cho ta, ta cũng sẽ chôn cất ngươi, ngươi có thể yên nghỉ rồi." Lục Trần nhìn chằm chằm thi thể nữ tử xinh đẹp nói sau đó chuẩn bị khiêng đối phương chôn ở trong đất.
Đang lúc Lục Trần khom lưng thì đột nhiên vẻ mặt cứng đờ, bởi vì hắn cảm nhận được mình đang bị ánh mắt nào đó nhìn chăm chú.
Hắn bất ngờ ngẩng đầu, nhìn về phía thi thể nữ tử này.
Thi thể nữ tử vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt vô cùng linh động giống như vẫn còn sống, nhưng cơ thể của nàng lại không phát ra sự dao động của sinh mệnh.
Cho dù là một tia yếu ớt cũng không có.
"Mẹ nó, vừa rồi không phải là ngươi nhìn ta đấy chứ." Cả người Lục Trần sợ hãi, nói thầm một câu.
Hắn cứ có cảm giác vừa bị người ta nhìn chòng chọc một giây.
Lục Trần liên tục nhìn chằm chằm thi thể nữ tử vài giây, xác định nàng không còn sống mới khom lưng, khiêng đối phương rời khỏi nơi này.
Đi ra ngoài, Lục Trần bắt đầu đào hố.
Đang lúc Lục Trần đào được một nửa, ở phía xa bỗng nhiên có vài khí tức hùng hậu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Một nhóm nữ tử xinh đẹp mặc y phục trắng như tuyết, đại khái có hơn mười người, bay từ chân trời phương xa tới.
"Nhóm nữ tử này không phải đệ tử Băng Tuyết cung điện sao, sao lại cũng tới nơi này?" Lục Trần nhìn chằm chằm bọn họ, nói thầm một câu.
Bởi vì hắn nhận ra nhóm nữ tử này từng ở thành Cự Khuyết, nghe nói là đến từ một đại phái siêu cấp của Đế Nữ vực tên là Băng Tuyết cung điện, ngày đó dựa vào mảnh ghép tàn đồ cho thấy mộ địa của Liễu Kình ở Ma Long vực, hơn nữa có khả năng Liễu Kình vẫn còn sống đã làm tất cả mọi người kinh sợ lùi về.
Không phải nhóm nữ đệ tử Băng Tuyết cung điện này đã rời khỏi Hoang vực rồi sao, sao lại đi tới Ma Long vực thế.
Đệ tử Băng Tuyết cung điện đều đã vào Ma Long vực, thế chẳng phải các môn phái khác cũng cử đệ tử xuống à?
Ánh mắt Lục Trần lóe lên.
Bên cạnh đó còn có hai người am hiểu năng lượng Hắc Ám kia nữa, họ đến từ thế lực nào thế, Lục Trần đều có hơi bối rối.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận