Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1410: Đồ tôn không bớt lo

Mạnh Du Nhiên vốn dĩ thấy biểu hiện Lục Trần, vẫn có chút hài lòng, ngôn ngữ ngay thẳng công chính, không bị hấp dẫn, mới vừa cảm thấy biểu hiện của Lục Trần được không tệ, nhưng mà động tác của Lục Trần khiến trước mắt hắn tối sầm, máu xông thẳng đỉnh đầu, suýt nữa bị chảy máu não.
Người xung quanh cực kỳ im lặng nhìn một màn này, ngoài miệng nói đại nghĩa nghiêm nghị như vậy, ngươi kia lại cất nhẫn không gian của người ta trong túi quần, nghĩ là mọi người không nhìn thấy sao?
Khoan hãy nói, rất nhiều ánh mắt Thiên Tôn mơ màng, giống như thật sự không nhìn thấy.
Nói giỡn, sư tổ người ta ở chỗ này, cũng không tới phiên bọn họ lo chuyện bao đồng.
Lục Trần nhìn Trương Vân Phàm nói: “Hai mươi vạn phương còn chưa đủ để lấy rửa sạch hiềm nghi của ngươi, đợi dọn dẹp xong một dòng Trương Khang Thành, nhớ cho nhiều chút.”
Lần trước Lục Trần nhận lễ ở Bích Tiêu cổ thành, chiếm được gần hai mươi vạn phương linh tinh, cộng thêm tám mươi muôn phương của Tề Tắc, hai mươi vạn phương của Trương Vân Phàm, tổng cộng là một trăm hai mươi vạn phương.
Nhưng Lục Trần cảm thấy một trăm hai mươi vạn phương có lẽ không đủ.
Trương Vân Phàm vội nói: “Hiểu, hiểu rồi!”
“Tức chết lão phu mà, bây giờ ta đi dọn dẹp môn hộ.” Mạnh Du Nhiên thấy một màn như vậy, hỏa khí toàn thân bắt đầu khởi động, không thể nhịn được nổi cơn giận gầm lên một tiếng.
Tiểu tử thúi này thật là quá đáng, có thể chú ý một chút hình tượng hay không, xung quanh còn nhiều người đang nhìn như vậy.
“Mau chuồn!”
Lục Trần cảm nhận được lửa giận của Mạnh Du Nhiên, vội vàng nháy mắt với mấy người tứ hại, Trương Vân Phàm cùng theo Lục Trần chạy đi.
Lục Trần cảm thấy sơ xuất, đáng ra sau khi rời khỏi nơi này mới vơ vét tài sản của Trương Vân Phàm.
Dĩ nhiên Mạnh Du Nhiên không thật sự đuổi theo, chẳng qua thấy bóng lưng Lục Trần rời đi, sau khi trong lòng kiên cố hơn định đi chủ Giới thành, phải hung hăng khiển trách Hoa Điệp một trận.
Bích Tiêu cổ thành.
Mấy năm gần đây này Bích Tiêu cổ thành không có ngày yên tĩnh như ngày xưa, nước ngầm bắt đầu khởi động, bởi vì hơn một năm trước, Trương gia - một trong tam đại gia tộc tung ra tin tức thứ nhất, Kiếm Tam công tử người phụ trách Bắc viện Đan Tôn các là phản đồ, kết hợp với Thiên Yêu đã giết hại rồi con nối dõi Trương Văn Phong của mình.
Tin tức này tạo nên sóng to gió lớn, hôm nay Đan Tôn các đã bị Trương gia quản chế.
Mặc dù Đan Tôn các là luyện đan sư, địa vị siêu phàm, nhưng chân chính chọc giận đại gia tộc thì cũng chỉ có một con đường chết.
Chỉ là các chủ Đan Tôn các là hai Thiên Tôn, cũng không am hiểu vật lộn, mà Trương gia là một trong tam đại gia tộc, thế lực cấp Đế có rất nhiều cường giả.
Hơn một năm trước, Trương gia phái cường giả giới nhập Đan Tôn các, bảo vệ truyền tống trận, đợi chờ Kiếm Tam tự chui đầu vào lưới.
Nửa năm trước, Ô Khung trở về từ Truyền tống trận, đã bị dẫn đi hỏi thăm một phen, từ trong miệng Ô Khung xác nhận Kiếm Tam đang ở bên trong bí cảnh.
Giờ phút này, trong một gian phòng ở Đan Tôn các, vẻ mặt hai người Mặc Khoan và Bồ Khúc u ám, bởi vì nơi này là địa bàn của bọn họ, lại bị Trương gia xông vào, hơn nữa Trương gia còn cho Kiếm Tam một tội danh phản bội Sơn Hải giới, thế cho nên Đan Tôn các bọn họ đều có hiềm nghi.
“Trương gia là ở tự tìm đường chết.” Ánh mắt Bồ Khúc u ám nói.
Trong lòng Bồ Khúc tràn đầy cười lạnh, Trương Khang Thành này muốn gán tội cho người khác, có thể lừa gạt người khác, nhưng muốn lừa gạt hắn, căn bản không thể nào, bởi vì toàn thể trên dưới Đan Tôn các, cũng chỉ có hắn biết rõ ràng thân phận Kiếm Tam, đây chính là đồ đệ của đệ nhất luyện đan sư Hoa Điệp, làm sao có thể phản bội Sơn Hải giới.
Mặc Khoan nhìn chằm chằm Bồ Khúc, bất đắc dĩ nói: “Cho tới bây giờ, ngươi còn không nói thân phận của Kiếm Tam cho ta.”
Bồ Khúc nói: “Đợi Kiếm Tam trở về thì ngươi sẽ biết.”
“Trở về.” Mặc Khoan tức giận nói: “Bây giờ trận pháp cũng bị người của Trương gia chiếm lĩnh, hai Chí Tôn coi chừng dùm, bọn ta cũng không dám xen vào việc của người khác, đoán chừng Kiếm Tam trở về từ truyền tống trận, cũng sẽ bị bắt lại.”
Kiếm Tam còn có thiên phú luyện đan, chỉ là Thánh Vương cảnh thôi, lần này Trương gia lại phái ra hai Chí Tôn coi chừng dùm.
Đột nhiên, sắc mặt hai người hơi thay đổi, trong nháy mắt rời đi.
Bên cạnh truyền tống trận của Đan Tôn các, đồn trú hai Chí Tôn, bọn họ nhắm mắt lại, đang tu luyện, đột nhiên, cảm nhận được dị động, ánh sáng của truyền tống trận chợt sáng lên, giống như thần quang dâng lên.
Trong phút chốc hai Chí Tôn mở mắt, bắn ra ánh sáng sắc bén, đồng thời tu vi bộc phát, uy áp Chí Tôn hiện đầy cả gian phòng.
Ánh sáng của truyền tống trận sáng lên, mấy hình bóng xuất hiện, chính là Lục Trần, thiếu nữ Hi, tứ hại, Mai Tiêu và Trương Vân Phàm.
“Kiếm Tam, ngươi tặc đảm bao thiên, sát hại Trương Văn Phong thiếu chủ, đi theo chúng ta một chuyến.” Một Chí Tôn cất giọng nói, lòng bàn tay bịt kín một tầng màn sáng ngọn lửa, lực lượng quy tắc lưu động, hóa thành một bàn tay ngọn lửa chụp thân thể của Lục Trần.
“Hai ngươi chán sống phải không?” Trương Vân Phàm trừng mắt, cũng bộc phát tu vi, một luồng khí tức kinh khủng khuếch tán từ trên người hắn, chỉ thấy uy thế của bàn tay ngọn lửa kia trong nháy mắt bị hủy diệt, biến mất sạch sẽ.
“Vân Phàm thiên tôn.”
Hai Chí Tôn cuối cùng phát hiện Vân Phàm thiên tôn nên có phần há hốc mồm.
Vân Phàm thiên tôn không phải là người mà gia chủ phái đi giết Kiếm Tam đấy sao, làm sao lại đi theo Kiếm Tam cùng trở về, điều này khiến bọn họ hết sức khó hiểu.
Sưu sưu!
Hai hình bóng xuất hiện ở trong phòng, chính là hai người Bồ Khúc và Mặc Khoan.
“Hai người này là thủ hạ thân cận của Trương Khang Thành phải không?” Lục Trần lười biếng hỏi một câu.
“Bẩm báo điện hạ, đúng.” Trương Vân Phàm cung kính nói.
Hai Chí Tôn nghe thấy Vân Phàm thiên tôn gọi Lục Trần, sững sờ ngay tại chỗ, vì sao Vân Phàm thiên tôn gọi Lục Trần là điện hạ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận