Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 492: Cứu thoát

Lục Trần rời khỏi thành Đại Vu, đến dãy núi Long Tích, gặp mặt Hàn Mặc thánh vương.
“Hàn Mặc tiền bối, ta cần ngươi đi một chuyến đến nơi của Lê Hoa ma quân, cứu một người tên Liễu Khuynh Thành.” Lục Trần nhìn Hàn Mặc thánh vương, trực tiếp nói rõ ý đồ.
“Không thành vấn đề.”
Hàn Mặc lập tức đồng ý, nói: “Ta sẽ đi một chuyến.”
Hàn Mặc nói xong không chút chùn bước, trực tiếp xé không gian rời đi.
Lúc Hàn Mặc đến Lê Hoa cung điện, Lê Hoa đã đến thành Đại Vu, đang ở trong một phủ đệ sang trọng, ngồi trước mặt hắn là Vu Nghệ.
Một vị thánh quân của Vu Thể giới.
“Lê Hoa, uống trà.” Vu Nghệ cười nói.
“Vu Nghệ thánh vương, không biết ngươi gọi ta đến là vì việc gì?” Lê Hoa hỏi.
Trong lòng trăm mối ngổn ngang, không biết Vu Nghệ tìm hắn làm gì, bởi vì hắn và Vu Nghệ không hề có giao tình gì cả.
Chẳng qua hắn vẫn cần cho Thánh vương một chút thể diện, chủ yếu là bên phía Vu Thể giới có một vị Đại vu, không thể không nể mặt hắn, giống như loại người không có bối cảnh như Hàn Mặc thánh vương kia thì tất nhiên không cần nể mặt.
“Ngươi uống trà trước đi.” Vu Nghệ mỉm cười nói.
Thật ra hắn cũng không biết Vu Chiến muốn làm gì, chỉ bảo hắn mời Lê Hoa đến một chuyến mà thôi.
Tâm trạng Lê Hoa nặng nề, hắn luôn cảm thấy có chuyện xấu xảy ra.
Khi Lê Hoa ở thành Đại Vu, Hàn Mặc đã đến nơi ở của Lê Hoa, nhẹ nhàng cảm nhận một phen, không phát giác ra khí tức của Lê Hoa, xem ra Lê Hoa đã ra ngoài.
Vì vậy, Hàn Mặc cũng không che dấu hơi thở nữa, thân thể hiện ra, hắn chầm chậm bước về phía cung điện.
“Ai đó?”
Bất ngờ, có một đám ma tu vọt ra từ bốn phương, bọn họ cảm nhận được khí tức của Hàn Mặc, hơi thở rất xa lạ, người tới không có ý tốt.
Sau lưng Hàn Mặc xuất hiện một hư ảnh Long Ngạc dài ngàn trượng, mang theo huyết khí khủng khiếp, ầm ầm vang vọng chấn động hư không.
Chợt có một luồng huyết khí chập chờn lan tỏa ra ngoài.
Đùng đùng đùng!
Ma tu tiếp xúc với luồng huyết khí này, không có bất kỳ điềm báo nào, từng tấc thân thể nổ tung, nát thành vụn máu.
Từng luồng từng luồng máu tươi văng tung tóe, cảnh tượng đáng sợ.
Huyết khí của Thánh vương quá mức sâu đậm, áp lực đầy khắp cả trời, tựa như trời long đất lở, loại huyết này tuyệt đối không phải võ giả Thánh cảnh trở xuống có thể chịu đựng.
Bọn họ ngay cả đặc tính bất tử của ma tộc cũng không phát huy được, không thể tái sinh lại, thần hình hoàn toàn bị diệt.
Huyết khí bộc phát ra từ trên người Hàn Mặc trực tiếp nghiền ép tất cả.
Hàn Mặc và Lê Hoa vốn đã có thù, có thể bởi vì kiêng kỵ Phán quyết giả sau lưng nên không dám động thủ, nhưng lần này hắn không còn cố kỵ điều gì nữa, trực tiếp ra tay.
Huyết khí không gì sánh bằng tràn ngập khắp bầu trời, hóa thành một màu máu, dường như muốn đập nát thiên địa.
Sau đó, một luồng thần niệm dồi dào càn quét ra, bao phủ vạn dặm xung quanh, tìm kiếm khí tức của người ma tộc.
Trong một thời gian ngắn, Hàn Mặc đã phát hiện một gian mật thất có cấm chế đặc biệt, nhốt một vị nữ tử, hắn đạp một đạp về phía trước, mang theo huyết khí cuồn cuộn, sôi trào mãnh liệt, trực tiếp đánh nát cấm chế Lê Hoa bố trí.
Trong nháy mắt khi cấm chế bị phá hỏng, Lê Hoa ở thành Đại Vu xa xôi cũng đã cảm ứng được, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Hắn không nói tạm biệt với Vu Nghệ đã xé không rời khỏi, nhanh chóng chạy về phía Ma cung.
Mật thất Ma cung.
Liễu Khuynh Thành bị giam giữ, mặc dù vị Ma quân kia cũng không làm gì nhưng lại hạn chế tự do của nàng, nhàm chán vô cùng.
Cấm chế bỗng chốc vỡ tan tành, một người đàn ông dáng người cao lớn xuất hiện trước mặt nàng.
“Ngươi là Liều Khuynh Thành.” Hàn Mặc nhìn chằm chằm nàng, mở miệng hỏi.
Liễu Khuynh Thành gật đầu một cái.
“Đi với ta.” Hàn Mặc thánh vương vung ra một luồng linh lực, quấn lấy Liễu Khuynh Thành, biến mất khỏi mật thất, xuất hiện trên không trung.
“Hàn Mặc, ngươi dám.”
Lê Hoa vừa mới trở lại Ma cung đã nhìn thấy Hàn Mặc cuốn lấy một nữ tử chuẩn bị rời khỏi.
Lê Hoa nổi giận, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, thánh uy cuồng nộ xung quanh, đất trời như tối đi, từng luồng khí lưu hắc ám xoay tròn xung quanh hắn, ngưng tụ thành một thanh trường mâu mang năng lượng đen nhánh.
Bàn tay huy động năng lượng trường mâu xé nát không gian, mang theo năng lượng quy tắc, muốn đâm xuyên thân thể của Hàn Mặc.
Hàn Mặc nhìn trường mâu hắc ám đang bay vụt đến, trong mắt không một chút cảm tình, hắn chìa tay ra, một mảnh không gian trước mặt sụp đổ, bẻ cong, trường mâu hắc ám bắn tới kia trực tiếp bị bẻ cong, vỡ nát, hóa thành hư không.
Bên trái Lê Hoa truyền đến một luồng uy năng chập chờn, ngưng tụ thành hư ảnh một con Long Ngạc to lớn, mang theo khí tức khủng khiếp, vung vẩy cái đuôi lớn, quất vào trên người Lê Hoa.
Lê Hoa vận chuyển lực lượng toàn thân, thân thể lượn lờ từng đợt khí lưu hắc ám, tạo thành vòng xoáy màu đen đáng sợ, có ý đồ muốn nuốt trọn cái đuôi to đang đánh tới.
Nhưng mà, hai người một vị là Thánh vương, một vị là Thánh quân.
Lực lượng của Lê Hoa chênh lệch với Hàn Mặc thánh vương không chỉ một điểm hay nửa điểm, chiếc đuôi lớn của Long Ngạc mang theo lực lượng làm vỡ nát khí lưu hắc ám bên ngoài thân thể Lê Hoa, quất vào trên ngực Lê Hoa.
Trước ngực Lê Hoa nổ tung, máu tươi tung tóe, nửa người cũng nổ ta tành.
Lê Hoa văng ra ngoài, đụng vào cung điện.
Hàn Mặc liếc nhìn cung điện sụp đổ, xé không manh theo Liễu Khuynh Thành rời khỏi,
“Hàn Mặc.”
Khi Hàn Mặc rời đi, Lê Hoa từ trong đống phế tích xông thẳng lên trời, nhưng đã không còn hình tượng anh tuấn như trước, hắn trở nên vô cùng chật vật, ánh mắt nồng nặc hận ý, sắc mặt vặn vẹo, nhìn chằm chằm phương hướng Hàn Mặc rời đi.
Lê Hoa không biết vì sau Hàn Mặc phải đưa Liễu Khuynh Thành đi, nhưng không biết tại sao trong lòng hắn lại có một dự cảm không tốt lắm.
Chẳng lẽ là hắn chỉ huy Hàn Mặc?
Lê Hoa không tránh khỏi nghĩ đến Lục Trần, nhưng khi trong đầu vừa mới dâng lên suy nghĩ này hắn đã lập tức bác bỏ.
Lục Trần chính tay giết chết con cháu của Hàn Mặc, thù giết con, Hàn Mặc không lý nào lại giúp đối phương, vã lại cho dù Lục Trần là thiên tài, nhưng cảnh giới quá thấp, không có tư cách ra lệnh cho một vị Thánh vương.
Hàn Mặc thành công trở lại lãnh địa, mang theo Liễu Khuynh Thành về.
“Sư huynh.”
Liễu Khuynh Thành nhìn thấy Lục Trần, lập tức kích động.
Lúc trước nàng không biết người mang nàng đi tốt hay xấu, lúc nhìn thấy Lục Trần, nội tâm nàng liền thả lỏng.
“Sư muội, khiến ngươi chịu khổ rồi.” Lục Trần mở miệng nói, sau đó cẩn thận nhìn chằm chằm Liễu Khuynh Thành một chút, nói: “Tên khốn kiếp Lê Hoa kia, không ngược đãi ngươi chứ?”
“Không có.”
Liễu Khuynh Thành lắc đầu một cái.
“Không có thì tốt.” Lục Trần gật đầu một cái, sau đó lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay không có người nào dám uy hiếp bắt ta làm việc, thánh quân cũng không ngoại lệ, hiện tại, đổi lại ta báo thù rồi.”
Thật ra ngay từ đầu, Lục Trần đã có thể để cho Hàn Mặc cứu Liễu Khuynh Thành ra, cũng có thể trao đổi với người của Vu Thể giới, để Lê Hoa thả sư muội ra, nhưng hắn lại không làm vậy, bởi vì kết quả cuối cùng Lê Hoa cũng sẽ phải thả sư muội ra nhưng Lê Hoa lại không gặp phải bất cứ chuyện gì.
Nhiếp thánh vương tới tộc Ma Bất Tử nói Đại Thiên Tôn muốn thu nhận Lê Hoa làm đồ đệ, Lục Trần liền tương kế tụ kế, kéo dài chút ít thời gian, chính là muốn khiến cho cha con Lê Hồng thân bại danh liệt.
Để cho cha con bọn họ trở thành cái đích cho mọi người chỉ chích, đây mà là điều Lục Trần muốn làm.
Lục Trần quay đầu nhìn Hàn Mặc nói: “Tiền bối, nơi này đã không còn an toàn, nếu không ngươi đến thành Đại Vu đi, ở lại nơi này cẩn thận Lê Hoa trả thù.”
“Được.”
Hàn Mặc không từ chối, lập tức đồng ý.
Hắn mặc dù là một vị Thánh vương, nhưng số lượng thánh vương của tộc Ma Bất Tử cũng phải mười vị trở lên, nếu như Lê Hoa thật sự mang đến hai vị Thánh vương, hắn có thể lâm vào nguy cơ sinh tử.
Cho nên hắn đã trực tiếp đồng ý.
Hàn Mặc mang theo đồ có được, bỏ năm đứa con trai vào giữa nhẫn không gian, cùng Lục Trần đến thành Đại Vu, Hàn Mặc cuốn theo hai người đến thành Đại Vu, rút ngắn được càng nhiều thời gian, ước chừng mấy phút đã tới thành Đại Vu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận