Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 583: Nhất định phải chết?

Cái Tử Lăng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ, mắt ngọc mày ngài, khí chất tôn quý lại mang theo một chút ôn nhu.
Giờ phút này, nữ tử được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ thành Vô Song kia nhìn Lục Trần bằng ánh mắt phức tạp.
Bởi vì nàng biết hôm nay là ngày chết của Lục Trần.
Một thanh niên có thiên phú yêu nghiệt tuyệt đỉnh sắp phải chết vào hôm nay.
Tuy Kiếm Tam công tử không có ân oán với phủ thành chủ của bọn họ, nhưng lại đắc tội với bốn gia tộc Thánh Quân ở thành Vô Song, còn có Lê Hoa thánh quân ở biên giới thành Đại Vu xa xôi.
Một người đắc tội năm gia tộc Thánh Quân.
Ngay cả phủ thành chủ bọn họ cũng không tiện ra mặt, bởi vì bọn họ đều là người của tộc Ma Bất Tử.
Cái Tử Lăng đưa mắt nhìn Lục Trần mấy giây, nói: “Trước mắt ngươi bây giờ có một con đường, đó chính là đến nói xin lỗi bốn đại gia tộc, còn có trả lại nhẫn cho Lê Hoa thánh quân, phủ thành chủ có thể ra mặt hoá giải ân oán song phương.”
“Ý ngươi là sao?” Lục Trần chớp mắt.
Cái Tử Lăng nói: “Có người của Chúc gia đến phủ thành chủ, nói muốn bảo vệ ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi đến xin lỗi bốn đại gia tộc.”
“Chúc gia?”
Lục Trần nghi hoặc.
Chúc gia là một trong bốn đại gia tộc ở thành Vô Song, có Thánh Vương cảnh toạ trấn, lúc trước hắn giết Nguyên Kỳ trên đường, cũng có có một Thánh Quân của Chúc gia ra mặt.
Lục Trần hơi nghi hoặc một chút, hắn và Chúc gia không có giao tình gì, vì sao Chúc gia lại muốn ra mặt?
Chúc gia không đáng phải gây thù kết oán với tộc Ma Bất Tử chỉ vì một tên không liên quan như hắn.
Cái Tử Lăng nói: “Thánh vương của Chúc gia và Vu Nghệ thánh vương có giao tình, Vu Nghệ thánh vương để Chúc gia ra mặt.”
Nghi hoặc của Lục Trần được cởi bỏ, thì ra là như vậy.
Trong lúc Lục Trần yên lặng, Cái Tử Lăng nhếch khoé miệng, nói: “Vì vậy tốt nhất là ngươi nên nhận tội, nếu không, chờ ngươi phá hoại cung điện xong sẽ có mấy vị Thánh Quân ra tay với ngươi.”
Đàm gia, Nguyên gia, Hoàng gia và cha con Lê Hoa, bọn họ đều là người của tộc Ma Bất Tử, bọn họ mất mặt, chính là đại biểu cho chỉnh thể tộc Ma Bất Tử mất mặt.
Nghe nói bên trong Tài Quyết ma điện có vị Thánh Vương rất khó chịu với thái độ phách lối của hắn.
Vậy nên cho dù là Vu Thể giới cũng không ra mặt được, trừ phi Lục Trần nhận tội, nói lời xin lỗi, cuối cùng một Thánh vương của Vu Thể giới sẽ ra mặt hoà giải.
Nếu không như vậy thì Lục Trần chết chắc.
“Được rồi, ta biết rồi!” Lục Trần khoát tay lấy lệ.
Trong lòng Lục Trần vẫn còn có chút cảm động, đoán chừng là Vu Chiến để lão già nhà hắn ra mặt.
Đây là việc duy nhất hắn có thể làm.
“Có thể đi chưa?”
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một nhóm cường giả khoảng ba bốn người, trên mình bọn họ đắm chìm thánh quang óng ánh, tản mát ra thánh uy nồng đậm, rất cường đại, giống như đeo từng ngọn núi Thái Cổ cao lớn sau lưng, rủ xuống uy áp mãnh liệt.
Đây là những cường giả Thánh Quân của phủ thành chủ, đặc biệt tới đây đưa Lục Trần một chặng đường cuối.
“Đi thôi!”
Lục Trần nhún vai, sau đó nhảy lên không trung.
Đi cùng Cái Tử Lăng.
Đoàn người xuất phát, không hề che giấu khí tức nên bị rất nhiều người ở thành Vô Song cảm giác được.
Sau đó, đoàn người rời khỏi thành Vô Song, hướng về phía tòa cung điện cuối cùng, phía sau bọn họ có ngàn vạn người đi theo, giống như châu chấu phô thiên cái địa, như trùng trùng điệp điệp đại quân đằng sau lưng.
Những người này tới là để chứng kiến lịch sử.
Tòa cung điện màu xám của thành Vô Song bị hủy, bốn mươi tám trong số bảy mươi hai cung trận Địa Sát bị phá hủy.
Hai phần ba trận pháp bị phá hoại, uy lực trận pháp yếu đi, uy áp của trận pháp không có tác dụng với Vương cảnh trở lên, có thể phái ra Thánh cảnh để phá trận.
Người đi theo phía sau bọn họ đều lệ thuộc vào các đại gia tộc của thành Vô Song, đây là những nhân vật Vương cảnh, Hoàng cảnh, trong đó xen lẫn số ít Thánh cảnh.
Đây vẫn chỉ là bề ngoài, trong góc tối còn như ẩn như hiện mười mấy cỗ thánh uy cường đại.
Trong số đó có mấy ánh mắt u ám lạnh lùng nhìn bóng lưng Lục Trần, tựa như lưỡi dao lạnh giá.
Xa xa cuối chân trời, có một bóng dáng thần võ cao lớn đứng sừng sững, hắn đứng chắp tay, ở trong hư không uốn lượn như tiên thần, một đôi mắt uy nghiêm không ai sánh nổi nhìn chăm chú lên đám người ở vạn dặm phía trên.
Như thể bỏ qua khoảng cách, giữa hàng vạn người có thể nhìn ra chính xác Lục Trần.
Thành chủ thành Vô Song Cái Cuồng, một cường giả Thánh vương đại thành đều đích thân đi ra.
“Ha ha, sao hôm nay thành chủ đại nhân lại có lòng dạ thảnh thơi tới đây?” Một giọng nói sang sảng đặc biệt đầy nội lực vang lên bên tai Cái Cuồng.
Theo lời nói, bên cạnh Cái Cuồng một bóng người xuất hiện.
Đó là một nam tử vóc dáng cao ráo, thân thể không tính là cao to, chừng một mét tám, nhưng mà khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ nguy nga như thể dù trời sập xuống thì hắn chỉ dùng hai tay cũng nâng lên được.
“Chẳng phải ngươi cũng tới sao?” Cái Cuồng thản nhiên trả lời một câu.
Người đứng trước mặt Cái Cuồng tên là Chúc Phi Hồng, gia chủ Chúc gia, là một \cường giả Thánh Vương đỉnh cao.
Chúc Phi Hồng giương mắt nhìn chân trời, hai mắt vô cùng sâu thẳm, cười nói: “Tiểu tử này thiên phú thật tốt!”
Cái Cuồng trầm mặc một hồi, nói: “Kỳ tài ngút trời.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận