Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 197: Kiếp nạn Thần Hỏa

“Ngươi có thể từ chối.” Giọng điệu của Đường Thiên Vũ đầy mỉa mai: “Chẳng lẽ trên đời này có chuyện mà ngươi không dám làm, không lẽ là ngươi đã nhìn trúng giai lệ cua bộ tộc Nam Hoàng, không nỡ ra tay.”
Khóe miệng Lục Trần giật giật, chuyện gì đang xảy ra với cô nàng này vậy, hắn luôn cảm thấy trong lời nói có gai, nếu như thực sự để ý đến phụ nữ của bộ tộc Nam Hoàng thì dường như cũng không liên quan gì đến nàng.
“Được rồi, sau này khi ta ra ngoài lịch luyện gặp phải người của bộ tộc Nam Hoàng thì sẽ xem xem có thể vơ vét được tài sản hay không.” Lục Trần thuận miệng nói cho có lệ: “Tuy nhiên, kể từ hôm nay trở đi, ngươi phải bỏ quá sát tâm với Liễu Khuynh Thành.”
Dù sao thì cứ đồng ý trước đã, đồng ý là một chuyện, có làm hay không lại là một chuyện khác, điều kiện tiên quyết là phải ổn định cảm xúc của cô nàng không an phận trước mặt này.
“Một lời đã định.” Thấy Lục Trần đồng ý, cuối cũng thì nụ cười của Đường Thiên Vũ cũng nguôi ngoai một chút.
Một đám người ở bên cạnh không nói nên lời, nhìn hai người trước mặt, một người dám nói, một người dám làm, cũng không biết nên chửi thể như thế nào rồi.
Tề Hàn vốn đã mù hai mắt, ở bên cạnh lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia như đang nghe thiên thư, trong lòng không khỏi run rẩy.
Tuyệt thế Nữ Đế Kha Dĩ Nhu là một sự tồn tại cao cao tại thượng, khi còn nhỏ kể từ lúc bắt đầu nhớ được hắn đã từng nghe những truyền thuyết về Nhu Đế, đẳng cấp nữ thần cao quý đứng trên đỉnh cao này khiến hắn lòng thầm ngưỡng mộ, thế nhưng Lục Trần vậy mà lại quen biết với vị Nữ Đế này.
Mối quan hệ sư đồ?
Điều này sao có thể.
Lục Trần chẳng qua chỉ là người thừa kế của một vương quốc nhỏ ở Đại Tề trong Hoang vực, sao lại quen biết với một nhân vật tuyệt thế như vậy?
Tề Hàn không thể nghĩ ra nổi.
Nhưng hắn cũng biết cho dù Lục Trần nói dối, thì cũng có lai lịch rất lớn, lớn đến mức ngay cả Hoàng Tề điện cũng không dám ra tay với Lục Trần, lần này hắn quả thật là gậy ông đập lưng ông, trong lòng vô cùng hối hận.
Tề Hàn giống như một tên hề bị lãng quên, Lục Trần và Đường Thiên Vũ mãi nói chuyện, không hề để ý đến hắn.
Lục Trần hỏi: “Đúng rồi, tiểu tử này đưa cho ngươi tàn đồ mộ địa của Liễu Kình, ngươi giữ lại cũng vô dụng, chi bằng giao cho ta đi.”
Tề Hàn có thể mời Hoàng Tề điện ra tay, ngoài việc lấy tàn đồ mộ địa của Liễu Kình ra làm thù lao, Lục Trần cũng không nghĩ ra thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng Tề điện.
Đường Thiên Vũ khinh thường: “Đồ của ta dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi, lẽ nào ngươi muốn cướp lấy, cũng đừng quên, ta đã nhập Nguyên Hồn, ngươi không phải là đối thủ của ta đâu.”
Đường Thiên Vũ nói đến đây, nàng ngẩng cao đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn thanh tú, giống như một con thiên nga kiêu hãnh.
Lục Trần cười nói: “Ngươi gia đại nghiệp đại, sao lại quan tâm một thứ còn sót lại trong mộ địa của Thánh cảnh chứ? Còn ta, một kẻ thường dân, thứ ta thiếu nhất bây giờ chính là những thứ như là tài nguyên, cơ hội.”
Nghe Lục Trần nói vậy, Đường Thiên Vũ trợn trắng đôi mắt xinh đẹp của mình, tên này đúng là nói hươu nói vượn mà ra vẻ đứng đắn.
Xét về độ giàu có, đoán chừng những người máu mặt trong tộc cũng không giàu bằng hắn, một kẻ thường dân, lừa con nít chắc.
Đường Thiên Vũ mỉa mai nói: “Nói thật với ngươi, lần này ta đến Hoang vực là vì mộ địa của Liễu Kình, không chỉ mình ta, các đại giáo đứng đầu Yêu vực, Thiên vực và Ma vực đều phái người đến, nói không chừng bao gồm cả thất vực.”
“Hì hì, đến lúc đó chắc hẳn sẽ có nhiều kẻ thù của ngươi, xem ngươi giải quyết như thế nào.” Khi Đường Thiên Vũ nói đến đây, đôi mắt lanh lợi của nàng tràn đầy sự hả hê.
“Nhiều người muốn đến như vậy sao?” Gương mặt của Lục Trần lộ vẻ bất ngờ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Khi từ chỗ Võ Vương Kim Mông biết được rằng Tề Hoàng có mảnh tàn đồ mộ địa của Liễu Kình, Lục Trần đã để tâm, cũng có hiểu biết sơ bộ về Liễu Kình, vùng dậy trong khoảng thời gian rất ngắn, sáng lập ra một Thánh triều, đánh hạ khối bản đồ Hoang vực mênh mông rộng lớn.
Công pháp tu luyện của nhân vật như vậy, sau khi chết chắc chắn sẽ bị khai quật, Lục Trần cảm thấy nếu có một hai Thánh giáo tham gia cũng tốt, nhưng hắn không ngờ được rằng lại có nhiều người đến như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Nói vậy thì, chắc hẳn phải có bảo vật vô song gì đó trong mộ địa của Liễu Kình, thế nên mới thu hút rất nhiều người đến như vậy.
Lục Trần hỏi: “Trong mộ địa của Liễu Kình rốt cuộc có thứ tốt gì mà đáng để nhiều người đến như vậy?”
“Nói cho ngươi biết cũng không sao.” Đường Thiên Vũ vén nhẹ mái tóc, hời hợt nói: “Chúng ta đến đây chỉ là để tranh đoạt một thứ, hạt giống Thần Hỏa.”
“Cái gì?”
Lục Trần kích động, thở gấp, nói: “Ngươi nói cái gì? Trong mộ địa có hạt giống Thần Hỏa?”
Sau đó, Đường Thiên Vũ nhìn thấy Lục Trần hai mắt lóe lên ánh sáng xanh lục, loại ánh sáng này thể hiện quyết tâm chiến thắng của Lục Trần.
Trong lòng Lục Trần thực sự chấn động, trong mộ địa của Liễu Kình vậy là lại có bảo vật bất phàm như hạt giống Thần Hỏa, quả thực khiến hắn phải kinh ngạc.
Hạt giống Thần Hỏa có thể dưỡng ra Thần Hỏa.
Thần Hỏa là ngọn lửa sinh ra giữa trời và đất, ngọn lửa này có linh trí, sức công phá cực lớn, giống như một võ giả, chính là không ngừng cắn nuốt ngọn lửa để tiến giai, cuối cùng trở thành ngọn Thần Hỏa đáng sợ có thể đốt cháy bầu trời, đun sôi biển cả.
Theo những ghi chép cổ xưa, thời viễn cổ và cận cổ đều có những truyền thuyết khác nhau về Thần Hỏa giáng thế, chẳng hạn như có câu chuyện Thần Hỏa nảy sinh ở Thiên vực, người ta nói rằng bầu trời bị nứt một lỗ, như thể nó đã bị cắt ra bởi một thanh kiếm, ngọn lửa đen tuôn ra từ cái lỗ đó.
Ngọn lửa giống như chất lỏng sền sệt đen ngòm, lúc ngọn lửa rơi xuống đến cả không gian cũng bị đốt cháy, ngọn lửa đen kịt đáng sợ bao trùm bán kính hàng nghìn vạn dặm, số người chết lên đến hàng tỷ người, hàng trăm tông môn lớn nhỏ đều bị tiêu diệt, ngọn lửa đen hoà tan vào mặt đất, đốt cháy hàng nghìn dặm dưới lòng đất, tạo thành một vực thẳm đen khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận