Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1316: Vịn tường bước đi

“Ngươi mới bị Thiên Yêu đoạt xác!” Sau khi Bồ Khúc hoàn hồn tức đến méo mũi, bỗng nhiên khi nghĩ tới điều gì quan trọng, hai tay vỗ trên vai Lục Trần, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chằm chằm, hô hấp nặng nề: “Ngươi, ngươi lại là đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử.”
Lục Trần xấu hổ cười nói: “Đúng vậy!”
“Không thể tin nổi, không thể tin nổi.” Bồ Khúc dùng giọng điệu sợ hãi than nói: “Loại chuyện lớn như Hoa Điệp tiên tử thu nhận đồ đệ, không nên lập tức truyền khắp thiên hạ, làm sao ta không có một chút tin tức, luyện đan giới cũng không truyền tin tức đến.”
Hoa Điệp là tín ngưỡng của luyện đan giới, một chút gió thổi cỏ lay về nàng cũng sẽ truyền ra, càng đừng nói đến loại chuyện lớn thu nhận đồ đệ, một khi truyền đi, cho dù đi đến nơi nào, đồ đệ của nàng cũng sẽ được người qua đường bật đèn xanh quan tâm.
Lục Trần nhìn Bồ Khúc trịnh trọng nói: “Tiền bối, ta tới Bích Tiêu cổ thành còn có chuyện khác, chuyện ta là đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử này, ngươi cũng đừng lan truyền, ít nhất bây giờ không thể loạn truyền.”
Vẻ mặt Bồ Khúc thành thật bảo đảm nói: “Yên tâm, chắc chắn sẽ không loạn truyền.”
Bồ Khúc cũng biết tầm quan trọng của việc bảo mật thân phận của Lục Trần, một khi hắn nhiều lời nói ra ngoài, mặc dù bất kể là Đan Tôn hay Đan Đế trong Đan giới cũng sẽ nể tình, nhưng Thiên Yêu cũng sẽ không cho chút mặt mũi nào.
Bởi vì Cửu Thiên và Sơn Hải giới có rất nhiều Thiên Yêu ẩn núp, Hoa Điệp tiên tử giết không ít Thiên Yêu, Thiên Yêu hận nàng thấu xương.
Bọn họ không giết được Hoa Điệp tiên tử, sợ rằng khai đao với đồ đệ của Hoa Điệp tiên tử.
Bồ Khúc nói: “Ngươi yên tâm, ở Bích Tiêu cổ thành không ai dám động tới ngươi.”
“Đúng rồi, ngươi tên là gì?” Bồ Khúc hỏi.
“Kiếm Tam!”
“Không đúng, dường như ta nhớ Hoa Điệp tiên tử gọi ngươi là Tiểu Lục Trần, ngươi họ Tiểu ư, dòng họ này thấy rất hiếm thấy.”
Khóe miệng Lục Trần co giật, nói: “Ta dùng tên giả là Kiếm Tam, tên thật là Lục Trần.”
“Khó trách!” Bồ Khúc cười cười, sau đó nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi làm quen một chút.”
Bồ Khúc dẫn Lục Trần đi tới sân sau của Đan Tôn các, trên căn bản luyện đan sư cũng ở nơi này, dọc đường đi gặp được rất nhiều luyện đan sư, thấy Bồ Khúc các chủ dẫn một thanh niên xa lạ đến, họ cũng hết sức tò mò.
“Người này là Kiếm Tam công tử, luyện đan sư mới tới thập phẩm, sẽ chịu trách nhiệm Bắc viện.” Dọc theo đường đi, Bồ Khúc gặp người là nói.
Đưa mắt nhìn Bồ Khúc các chủ dẫn Lục Trần rời đi, một đám luyện đan sư sợ hãi nói nhỏ.
“Luyện đan sư mới tới thập phẩm chịu trách nhiệm Bắc viện, Lạc Hoa Đan Thánh làm thế nào?”
“Vốn tưởng rằng Lạc Hoa Đan Thánh chịu trách nhiệm Bắc viện, xem ra không có cơ hội.”
Hai các chủ của Đan Tôn các bình thường không quan tâm, luyện đan sư trong tông môn chia thành tứ đại viện Đông Tây Nam Bắc, ba Đan Tôn thập nhất phẩm thì mỗi người chịu trách nhiệm một viện, kể từ khi người phụ trách Bắc viện Diêu La đan tôn biến mất thì có chỗ trống, từ hơn mười người Đan Thánh thập phẩm lựa chọn một người thừa kế vị trí người phụ trách Bắc viện, vốn dĩ mọi người nhất trí nghĩ nên Lạc Hoa Đan Thánh chịu trách nhiệm Bắc viện.
Bởi vì Lạc Hoa Đan Thánh là một trong những Đan Thánh thập phẩm lợi hại nhất, còn là đệ tử quan môn của Nam viện Miểu Hỏa đan tôn.
Chưa từng nghĩ đột nhiên có một Đan Thánh thập phẩm xa lạ tới, ngang trời trấn giữ Bắc viện.
“Sao Bồ Khúc các chủ tốt với hắn như vậy, chẳng lẽ là đệ tử quan môn mới của Bồ Khúc các chủ.”
“Đúng vậy, gần đây có lời đồn đãi Bồ Khúc các chủ muốn nhận một đồ đệ quan môn, xem ra chính là thanh niên tên gọi Kiếm Tam xa lạ này.”
Rất nhanh, Đan Tôn các có lời đồn đãi đầu tiên, Bồ Khúc các chủ muốn thu nhận Đan Thánh mới tới làm đồ đệ quan môn.
Ngoài lý do này, mọi người thật sự không nghĩ ra còn lý do nào khác.
“Sau này ngươi ở lại đây đi!” Bồ Khúc dẫn Lục Trần đi tới một viện nhỏ tĩnh lặng, ở cửa có một nữ tử thanh tú mặc váy màu lam đứng đó, thấy ba người Bồ Khúc đến, vội vàng đi tới thấp giọng nói: “Bái kiến Bồ Khúc các chủ, bái kiến công tử.”
“Lục Trúc, sau này ngươi chịu trách nhiệm sinh hoạt hàng ngày của Kiếm Tam công tử.” Bồ Khúc nhìn Lục Trúc nói.
Lục Trúc cúi đầu nói: “Vâng!”
Sau đó vừa nhìn Lục Trần nói: “Viện này là nơi ở của Diêu La đan tôn người phụ trách Bắc viện trước, đáng tiếc mất tích khó hiểu trước năm ba mươi tuổi, Đan Tôn các phái ra rất nhiều người cũng không tìm được, cuối cùng thành chỗ trống, bây giờ ngươi là người phụ trách của Bắc viện.”
“Người phụ trách!” Lục Trần khẽ cau mày, giọng điệu không vui nói: “Nhưng ta không rảnh, cho ngươi xử lý Đan Tôn các.”
Bồ Khúc cười Ha ha nói: “Không cần ngươi làm gì, chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, còn ngươi ngồi lên vị trí này có rất nhiều điểm tốt, suy cho cùng vị trí này khiến rất nhiều Đan Thánh thập phẩm tranh đấu bể đầu chảy máu.”
“Điểm tốt gì?” Lục Trần lập tức hứng thú.
Bồ Khúc thần bí cười một tiếng, nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu được có ích lợi gì.”
“Được thôi!” Lục Trần đồng ý, hắn cũng không từ chối.
Bồ Khúc nói: “Trước tiên ngươi làm quen môi trường một chút, ta rời đi trước.”
“Kiếm Tam công tử.” Thấy Lục Trần nhìn sang, Lục Trúc hết sức vội vàng lo sợ kêu một câu.
Lục Trần thấy tiểu nha đầu này có chút sợ, cười cười, hắn nói: “Đừng sợ, ta cũng không ăn thịt người.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận