Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 447: Chỉ vì bảo vệ bản thân

Sau khi Lục Trần rời đi, vốn không biết người xung quanh càng kính nể hắn, danh đẹp lại tăng lên một cấp bậc.
Nhưng giờ phút này Lục Trần không rảnh quan tâm đến, sắc mặt cũng không phải quá đẹp, nguyên nhân chính là sư muội mềm lòng.
Nói thật, loại đệ tử như Hoa Đình thật sự không cần phải đồng tình.
“Sư huynh, hình như ngươi không vui cho lắm!” Dọc theo đường đi, Liễu Khuynh Thành cảm giác không khí hơi nặng nề, thấy khuôn mặt âm trầm của sư huynh nhà mình, biết rõ cố hỏi.
“Ngươi nói xem?” Lục Trần nhìn người sau một cái.
“Hì hì!” Liễu Khuynh Thành thè lưỡi.
Hai người trở lại phòng trúc, Lục Trần nhìn sư muội, bỗng nhiên nói: “Sư muội, ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
“Sư huynh, ngươi kể đi!” Liễu Khuynh Thành ngoan ngoãn đáp lại.
Ánh mắt Lục Trần chìm vào hồi ức, chậm rãi nói: “Phía bắc Thanh vực có một nơi hoang vắng, hàng năm chiến hỏa nơi đó không ngớt, dân chúng nghèo khổ, võ đạo lại càng nghèo túng, người mạnh nhất chỉ có Ngưng Khí cảnh, rất nhiều người ngay cả cơm cũng không ăn nổi, nhưng có một tiên sinh dạy học đi đến nơi đó sáng lập võ trường, dạy người tập võ.”
“Tâm của tiên sinh dạy học này rất tốt, cũng nhận được một đám mầm non không tồi, trong thời gian ngắn, từ người bình thường trói gà không chặt trở thành võ giả Luyện Thể cảnh có sức mạnh tự bảo vệ mình.”
“Ta nói chuyện với hắn, hỏi hắn tại sao phải dạy những đệ tử này, hắn nói dạy dỗ con người, để cuộc sống vui vẻ, ta nghe xong, lập tức rời đi, năm sau ta lại đến đó, ngươi đoán đã xảy ra chuyện gì.”
Liễu Khuynh Thành hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Trần thản nhiên nói: “Tiên sinh dạy học bị giết, bị đệ tử hắn dạy tự tay giết chết, bởi vì tiên sinh dạy học chỉ dạy cho bọn họ một nửa tâm pháp tu hành, một nửa còn lại thì không dạy, mặt khác, đám đệ tử này tham lam linh thạch, đan dược cấp thấp của hắn, cho nên đã giết người thầy dạy dỗ mình.”
“A…”
Liễu Khuynh Thành nghe vậy, kinh ngạc mở rộng đôi môi đỏ mọng, dường như có chút không thể tin được, hình như là có chuyện giết thầy này.
Lục Trần thở dài nói: “Bị đệ tử tự tay giết chết, có lẽ hắn cũng không vui vẻ nổi.”
“Sau đó, ta điều tra hung thủ, là hơn ba mươi đệ tử hắn dạy ra tự tay giết hắn.”
“Có lẽ ở trong mắt các ngươi, trong lòng giáo sư tiên sinh có chính nghĩa, là nhân vật quân tử, nhưng trong mắt ta chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.”
Liễu Khuynh Thành mím môi, không nói gì.
Lục Trần tiếp tục nói: “Còn có một lần là kinh nghiệm xương máu của ta, cứu một đôi cha con ở một Hoàng triều, lúc ấy ta dùng một thanh Hoàng khí, kết quả bị nhớ nhung, người được cứu không có lòng biết ơn, lại tham lam vũ khí của ta, và đã bị ta giết.”
“Trước đó ngươi cũng nhìn thấy Hoa Đình ra mặt vì biểu muội của mình, kết quả ta trục xuất hắn ra khỏi Kiếm Đế cung, người này không có Kiếm Đế cung làm bối cảnh, bị biểu muội và trưởng bối của mình vứt bỏ, đây chính là lòng người lạnh lẽo.”
Liễu Khuynh Thành chớp chớp mắt, nói: “Nhưng chúng ta tập võ trở nên mạnh mẽ, không phải vì bảo vệ người yếu đuối sao.”
Lục Trần thản nhiên nói: “Sai, chúng ta tập võ trở nên mạnh mẽ chỉ là vì bảo vệ bản thân, chứ không phải vì bảo vệ những người khác.”
“Bỏ đi, nói với ngươi nhiều như vậy cũng vô dụng, đợi sau này ngươi sẽ biết.”
Liễu Khuynh Thành hiểu như không hiểu gật đầu, sau đó hơi thất vọng nói: “Lẽ nào trên thế giới này không có người tốt sao.”
Lục Trần thấy Liễu Khuynh Thành dường như hơi thất vọng, thất vọng với thế giới, có lẽ là bản thân đã trút quá nhiều năng lượng tiêu cực nên cười cười, nói: “Đương nhiên cũng có người tốt, ví dụ như trước mắt ngươi có một người nè.”
Liễu Khuynh Thành trợn trắng mắt, trong lòng nàng sư huynh này cũng rất xấu, chuyện gì cũng bảo nàng đi làm, còn bản thân hắn thì lại lười biếng.
Sắc mặt Lục Trần nghiêm túc nói: “Lòng người chia làm hai mặt, có mặt tốt tất nhiên cũng có mặt xấu, chúng ta không làm người xấu cũng không thể làm người tốt, ít nhất lòng tốt cũng không thể phát bậy bạ, nhất là người có ý địch với chúng ta, càng không thể phát lòng từ bi với bọn họ.”
“Biết rồi!” Liễu Khuynh Thành mím môi, cúi đầu.
“Nghỉ ngơi vài ngày đi, sắp tiến vào bí cảnh, nghe nói có hai mươi vạn người tiến vào bí cảnh, đến lúc đó ngươi không thể nương tay được.” Lục Trần nói.
“Ừm, sẽ không đâu!” Liễu Khuynh Thành nhỏ giọng nói.
Nhân lúc mấy ngày cuối cùng, Lục Trần tìm đến một đệ tử Cầm Thánh cung, chuẩn bị hiểu rõ một chút về bí cảnh.
“Kiếm Tam công tử, tìm ta có chuyện gì?” Một nam đệ tử Cầm Thánh cung sợ hãi hỏi.
Gần đây Cầm Thánh cung thảo luận nhiều nhất chính là Kiếm Tam công tử, uy danh của Kiếm Tam công tử đã che lấp rất nhiều hào quang cấp Thánh Tử, chiến lực mạnh mẽ, địa vị tôn sùng.
“Thoải mái đi, ta tìm ngươi không có ác ý, chỉ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.”
Nhìn thấy vẻ mặt đối phương cảnh giác đề phòng, thân thể khẽ run rẩy, khiến Lục Trần bất đắc dĩ, lẽ nào thân phận Kiếm Tam cũng sắp sụp đổ sao?
Đệ tử Cầm Thánh cung thở phào nhẹ nhõm, nói: “Kiếm Tam công tử muốn hỏi gì, cứ việc hỏi.”
“Giới thiệu chi tiết cho ta đôi chút về bí cảnh Tứ Thánh!” Lục Trần mở miệng nói.
Đệ tử Cầm Thánh cung nghe vậy, đây không phải là bí mật gì, gần đây rất nhiều thực lực chuẩn bị chiến bí cảnh Tứ Thánh, đều tìm bọn họ hiểu rõ tình hình chi tiết bên trong.
“Được rồi, ngươi đi đi!” Sau khi đệ tử Cầm Thánh cung nói xong, Lục Trần phất phất tay.
Nhìn bóng lưng đệ tử Cầm Thánh cung rời đi, trong mắt Lục Trần lộ ra vẻ kỳ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận