Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1722: Phụ từ tử hiểu (2)

Bạch Hạo nghe nói như thế, hắn sắp ói máu, nếu như không có một cước lúc trước kia, có lẽ thật đúng là hắn sẽ tin tưởng lời nói của người nào đó.
“Không cần!” Bạch Hi lạnh giọng nói.
“Hay là con của chúng ta trả lời, hắn cũng có quyền lên tiếng.” Lục Trần nhìn về phía Bạch Hạo, làm một mặt cha con mỉm cười: “Bạch Hạo, ngươi cảm thấy là hy vọng có cha hay hy vọng không có.”
“Ta hi vọng không có.” Bạch Hạo nói, dĩ nhiên, chẳng qua lời này là nghĩ trong lòng mà thôi, hoàn toàn không dám nói ra, mặc dù người cha tiện nghi này đang cười, nhưng mà nói gần nói xa cũng lộ ra uy hiếp nồng đậm, thật giống như chỉ cần hắn nói không, người cha tiện nghi sẽ ra tay.
Bạch Hạo thức thời cúi đầu, hắn lựa chọn giả chết, không chuẩn bị trả lời vấn đề này.
Lục Trần thấy Bạch Hạo giả chết, trong lòng thầm mắng một câu, tiểu tử này có chút chống đối thật mà, chẳng lẽ không thể giúp mình nói vài lời, chẳng lẽ thật sự không hy vọng cha mẹ tái hợp.
“Tiểu Hạo đã chấp nhận không cần ngươi.” Đôi mắt đẹp Bạch Hi ngưng mắt nhìn Lục Trần, lạnh nhạt nói: “Ta hi vọng từ nay về sau ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt mẹ con ta.”
Lục Trần hơi khó chịu nói: “Tiểu Hi, đây là ngươi quá đáng, ngươi có thể không nhận ra ta, nhưng mà ngươi không thể tước đoạt trách nhiệm làm cha của ta, chẳng lẽ ta yêu mền Tiểu Hạo cũng không được sao?”
Bạch Hi đứng lên, khí thế dữ dội, giống như phát uy, lạnh giọng nói: “Muốn ta mời ngươi đi ra ngoài sao?”
Bạch Hạo cúi đầu, nhìn có chút tràn đầy hả hê, mẫu thân thật đúng là mạnh mẽ, một lời không hợp thì có dấu hiệu động thủ, hắn còn thật sự hy vọng thấy cha bị mẫu thân đánh một trận, chắc chắn như vậy rất thú vị.
“Tiểu Hi!”
Lục Trần kêu một câu thâm tình, khuôn mặt bất đắc dĩ.
Toàn thân Bạch Hi ngẩn ra, ánh mắt thoáng cái trở nên phức tạp, nàng nghĩ tới đoạn trí nhớ ngủ say kia, ánh mắt không khỏi hiền dịu mấy phần.
Bạch Hạo thấy mẫu thân có khuynh hướng mềm lòng, trong lòng vội kêu to, mẫu thân, ngươi cũng không nên mềm lòng vì một câu thâm tình, đánh hắn, hung hăng đánh hắn, ta ủng hộ ngươi.
Bạch Hạo khẩn cấp muốn xem Lục Trần bị đánh, suy cho cùng lúc trước hắn bị đạp một cước.
Cũng không biết có phải Bạch Hi nghe được cầu nguyện của Bạch Hạo hay không, ánh mắt lại ác liệt, nhìn chằm chằm Lục Trần: “Ngươi rời đi không?”
“Không rời đi.” Lục Trần lắc đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định, nói: “Tiểu Hi, chúng ta cũng không phải trẻ nhỏ, động một chút là uy hiếp linh tinh, ta không mắc bẫy này.”
Lục Trần không tin Bạch Hi sẽ ra tay với hắn ở trước mặt Bạch Hạo.
Trên thực tế, Lục Trần đã đoán đúng, chỉ là mặt Bạch Hi không chút thay đổi nhìn hắn vài giây, không nói lời nào rồi rời khỏi nơi này.
Lục Trần thấy Bạch Hi rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đây là đối phương chấp nhận hắn có thể ở lại hoàng cung.
Bạch Hạo thấy mẫu thân rời đi không nói tiếng nào như vậy, trong đôi mắt tối như mực lộ vẻ thất vọng.
Mẫu thân cũng không quá dùng sức, lại không ra tay, thì không thể dùng tâm địa hung ác trước kia đánh hắn, hung hăng đánh người nào đó một trận sao?
Bạch Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Trần, làm bộ như vẻ quan tâm: “Cha, rốt cuộc giữa ngươi và mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, vì sao mẫu thân chẳng chào đón ngươi như vậy?”
“Trẻ con xen vào việc của người lớn.” Lục Trần tức giận trừng mắt liếc tiểu tử này, không nhìn thấy bản thân đang buồn bực ư, thật là cái hay thì không nói, đi nói cái dở.
“Cha, không phải là ngươi có nữ nhân khác ở bên ngoài, khiến mẫu thân tức giận rời đi đấy chứ?” Bạch Hạo bắt đầu suy nghĩ.
Bạch Hạo cũng không phải trẻ nhỏ, biết phu thân mà cãi nhau, bình thường đều là bởi vì người thứ ba nhúng tay vào, đặc biệt là nhân vật mạnh mẽ tương tự mẫu thân, trong mắt không chịu được chút hạt cát nào, có lẽ là cha ăn vụng ở bên ngoài, vừa hay bị mẫu thân bắt.
“Ngươi nói một đứa trẻ như ngươi, ai nói cho ngươi biết điều này?” Lục Trần trợn trắng mắt.
Lục Trần biết, trong lòng Bạch Hi có một khúc mắc, đó chính là trí nhớ bị Tam sư phụ thay đổi, thành kiến với Tam sư phụ rất lớn, còn lớn hơn so với mình. Nếu như có thể mở ra nút thắt này trong lòng Bạch Hi, quan hệ của hai người mới có thể hòa hoãn.
Nhưng mà oán niệm của Bạch Hi ngập trời, muốn hóa giải thì vô cùng khó khăn.
Bạch Hạo nhìn thấy cha già không phủ nhận mà là vẻ mặt thất vọng, cảm thấy trong lòng suy đoán tám chín phần mười, vẻ mặt lập tức khinh bỉ nhìn Lục Trần: “Cha, ngươi cũng đào hoa quá đi, có nữ nhân xinh đẹp nhất trên dưới thiên hạ như mẫu thân, lại còn ăn vụng ở bên ngoài, chẳng trách mẫu thân hận ngươi.”
“Đã nói với ngươi rồi, không phải chuyện này.” Lục Trần trợn mắt, ngón giữa cong, hung hăng thưởng hắn một phát.
Lục Trần đột nhiên nói với Bạch Hạo: “Đúng rồi, ngươi có muốn ta và mẫu thân ngươi hòa hợp không.”
“Dĩ nhiên… muốn.” Bạch Hạo gật đầu như giã tỏi, có chút biết điều, mẫu thân không ở trước mặt, hắn mới không muốn tình thương của cha, vì để tránh bị đánh, chỉ có thể nói lời trái lương tâm.
“Muốn là tốt rồi!” Lục Trần khẽ gật đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này, ngươi nói điều tốt giúp ta, nói nhiều lời tốt đẹp về ta trước mặt mẫu thân ngươi.”
“Cha, ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi có thể cho ta ích lợi gì?” Bạch Hạo nhìn Lục Trần hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận