Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1956. Truy sát Đạo Tổ (3)

Trận chiến truy đuổi này kéo dài rất lâu, kéo dài suốt một tháng, trong lúc đó đi qua không ít hoàng triều, thấy trên bầu trời một chạy một đuổi, thức thời không rảnh rỗi đi quản, dù sao người đang chạy trống kia trông thì yếu nhưng khí thế lại cực kỳ khủng khiếp.
Mà người đuổi theo sau lại là sáu vị Tạo Giới cảnh viên mãn, mỗi cảnh giới đều tương đương bọn họ, đội hình khá khủng bố.
“Vị đang chạy trối chết kia sao lại trông giống Tử Dương đạo tổ vậy?” Đi ngang qua vô số nơi, hắn là chủ nhân hoàng triều, chưởng giáo bên cạnh nhìn bóng người chạy trốn, trong lòng sinh ra ảo giác, sau đó lắc đầu mạnh, vứt suy nghĩ hoang đường kia ra khỏi đầu.
Tử Dương đạo tổ là tồn tại thế nào, sao có thể bị Tạo Giới cảnh đuổi theo được.
“Chết tiệt, cứ tiếp tục như vậy ta sẽ chết mất.” Lại qua mấy ngày, Tử Dương đạo tổ vừa chạy trốn vừa nóng nảy suy nghĩ.
Hắn đã chạy trốn trọn một tháng, người sau lưng vẫn đuổi theo không từ bỏ, bởi vì không có thời gian chưa thương khiến cho vết thương nguyên thần của hắn càng nghiêm trọng hơn, hiện giờ hắn đã hoàn toàn không phát ra được tu vi của Đạo Tổ, luận về chiến lực, cũng không khác gì Tạo Giới cảnh viên mãn bình thường.
Một tháng này, Lục Trần cũng khôi phục lại.
Ánh mắt hắn sáng rực nhìn chằm thân hình phía trước, cảm nhận được khí tức của Tử Dương đạo tổ đã không còn cường thịnh như một tháng trước nữa.
Chỉ cần đuổi kịp đối phương, lại cho hắn một kiếm, thì sẽ có thẻ triệt để giết chết đối phương.
Mấy người Ngụy Hằng cũng phát hiện ra được khí thế của Tử Dương đạo tổ suy yếu, sắc mặt không khỏi phấn chấn, lần này bọn họ có thể sẽ giết thành công Đạo Tổ.
Một khi thành công thì sẽ là hành động vĩ đại kinh thiên động địa, náo động Ngueyen giới, ngẫm lại cũng có hơi xúc động.
“Tử Dương đạo tổ, ngươi trốn không thoát, dừng lại chịu chết đi!” Lục Trần quát lên.
Cung chủ Tử Dương cung không rảnh để ý đến, tiếp tục chạy trốn, nhìn vẻ ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi, bởi vì vết thương nguyên thần càng nghiêm trọng thì thể lực của hắn dần dần cạn kiệt, người phía sau không sớm thì muộn cũng đuổi kịp hắn.
Lại mấy ngày sau, Tử Dương cung chủ vẫn luôn chạy trốn, xa xa, trước mặt là một ngọn núi lớn chặn đường, sau khi đến gần, một uy áp mờ ảo tràn ngập đến. Trên ngọn núi lớn là từng tòa cung điện khí phái to lớn, hoa lệ vô cùng.
“Huyền Thiên huynh, cứu mạng, cứu mạng.” Tử Dương cung chủ đi đến sơn môn bên cạnh, gần như cuồng loạn hét lên.
Cung chủ Tử Dương cung không định trở về môn phái của mình, bởi vì hắn biết môn phái không có người nào có thể ngăn chặn thanh niên sau lưng, mình đã tận mắt nhìn thấy đối phương lấy ra đại đạo thần kiếm, sức mạnh áp chế sáu vị Tạo Giới cảnh viên mãn, trở lại hang ổ thì không khác nào sẽ mang đến tai họa lớn.
Khi hắn bỏ trốn cũng đã nghĩ sẽ đi dâu, đó chính là đến Huyền Thiên điện.
Huyền Thiên đạo tổ là bằng hữu của hắn, hắn đến Huyền Thiên điện thì sẽ sống sót được.
Cung chủ Tử Dương cung gào thét kinh động đến cường giả của Huyền Thiên điện, từng ánh mắt trông về nơi xa, nhìn thấy Tử Dương đạo tổ tóc tia bù xù, khuôn mặt tái nhợt thì các ánh mắt đều ngây ra.
Bởi vì Đạo Tổ hai nhà giao hảo, bọn họ đương nhiên biết Tử Dương đạo tổ, đường đường là một vị Đạo Tổ sao lại chật vật đến nông nỗi này, nhìn giống như bị đuổi giết vậy.
Ầm!
Trước mặt Tử Dương đạo tổ bỗng nhiên xuất hiện một nam tử trung niên cao lớn thần võ, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, toàn thân lộ ra khí khái hào hùng.
Người đến chính là Huyền Thiên đạo tổ.
Huyền Thiên đạo tổ thấy bộ dạng hảo hữu như vậy, mắt hiện lên vẻ kỳ quái, sau đó nhìn sau hắn. Sáu đường cầu vồng xuyên đến, bành bành, vây quanh Tử Dương đạo tổ vào chính giữa.
Sáu đường cầu vồng này đương nhiên là Lục Trần, Ngụy hằng và sáu vị Tạo Giới cảnh viên mãn.
Huyền Thiên đạo tổ thấy cảnh tượng này thì choáng váng.
Đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Tử Dương đạo tổ lại bị Tạo Giới cảnh viên mãn truy sát.
“Haha, lão cẩu, sao dừng lại thế?” Lục Trần nhìn chằm chằm Tử Dương đạo tổ, cười khà khà, còn Huyền Thiên đạo tổ bên cạnh thì giống như coi thường hắn.
“Bái kiến Huyền Thiên đạo tổ.” Đám người Ngụy Hằng chắp tay, nói với nam tử trung niên.
“Huyền Thiên huynh, giết bọn họ đi, thay ta giết bọn họ đi.” Tử Dương đạo tổ bên cạnh lại gào lên, ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn vô tận, bởi vì bị truy sát hơn một tháng, đối với hắn mà nói thì không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, thật sự sắp phát điên rồi.
Giết bọn họ mới có thể xóa bỏ nỗi nhục này.
Ngụy Hằng chắp tay thở dài với Huyền Thiên đạo tổ, nói ngay vào điểm chính: “Bái kiến Huyền Thiên đạo tổ, ta tên Ngụy Hằng, gia sư Kiếm Quân Chủ.”
Sắc mạt Huyền Thiên đạo tổ lập tức trịnh trọng hơn mấy phần, nói: “Hóa ra là môn đồ của tiền bối Kiếm Quân Chủ.”
Huyền Thiên đạo tổ liếc nhìn Tử Dương, lại nhìn mọi người sát khí đằng đằng, bắt đầu ba phải: “Các vị có phải có ân oán gì không, có thể hóa giải được không?”
Một bên là hảo hữu của hắn, một bên là đồ đệ của Kiếm Quân Chủ, Huyền Thiên đạo tổ kẹp ở giữa, cực kỳ khó xử.
Khuôn mặt Tử Dương đạo tổ dữ tợn, âm trầm nói: “Huyền Thiên huynh, ngươi không cần kiêng kỵ Kiếm Quân Chủ, người này ở khu vực Hỗn Độn gặp phải ám sát, gặp nguy hiểm, có thể sống sót trở về hay không vẫn là một ẩn số.”
Hết chương 1941.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1942
Bạn cần đăng nhập để bình luận