Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 557: Uy hiếp ngược

Người xung quanh nhìn thấy cảnh này, im lặng không nói gì, Kiếm Tam công tử là võ giả Nguyên Thần cảnh, không dựa vào bối cảnh phía sau phụ trợ, chỉ dựa vào bản thân đã có thể khiến một Hoàng giả bái lạy, năng lực này đánh chết bọn họ cũng không làm được.
“Kiếm, Kiếm Tam công tử, đắc tội nhiều rồi!” Thử Quân Hạo run rẩy ôm quyền nói: “Ta có mắt không tròng, hy vọng Kiếm Tam công tử lượng thứ.”
Thử Quân Hạo cũng sợ, hạ thấp tư thái xuống đền tội.
Hắn không thể không sợ, bởi vì nếu Kiếm Tam công tử nhớ thương hắn, chỉ cần một câu là có thể quyết định sống chết của hắn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này, lần nữa không nói gì, lúc trước Thử Quân Hạo kiêu ngạo cỡ nào, hiện tại lại bị dọa đến thân thể run rẩy, suýt chút nữa tè ra quần.
“Kỷ tiểu thư, hạnh ngộ hạnh ngộ!” Lục Trần không để ý đến người của tộc Tử Vân Thử mà nhìn về phía Kỷ Nguyên Huyên, ôm quyền nói.
Kỷ Nguyên Huyên, Thánh nữ của Chu Tước cốc, mạch này ẩn mình rất kỹ, rất ít khi đi lại ở bên ngoài, nhưng nội tình lại rất thâm hậu, thuộc thế lực đỉnh cao ở Thanh vực.
Bên trong thân thể Kỷ Nguyên Huyên chảy xuôi huyết mạch tộc Chu Tước, có thể kích hoạt lửa chu tước, hỏa diễm cần được nuôi dưỡng từ nhỏ này còn cuồng bạo hơn nhiều so với linh hỏa, có thể làm ức chế lực lượng nguyền rủa, đây cũng là nguyên nhân Kỷ Nguyên Huyên có thể phá bỏ cung điện màu xám bên trong.
Dáng người Kỷ Nguyên Huyên cao gầy, trời sinh xinh đẹp khí chất, đôi mắt đẹp đẽ đánh giá Lục Trần mấy cái, mang theo ý cười: “Kiếm Tam công tử khách khí rồi, hy vọng lát nữa sẽ không có xung đột với Kiếm Tam công tử trong bí cảnh.”
Ánh mắt Lục Trần lóe lên, nghe ý của Kỷ Nguyên Huyên thì nàng bắt buộc phải có một trong truyền thừa Tứ Thánh à?
Cho nên hắn cười: “Hy vọng là như vậy.”
Trước khi tiến vào bí cảnh, Lục Trần mới Nguyên Thần cảnh sơ kỳ, có kiêng kỵ mãnh liệt với Kỷ Nguyên Huyên, nhưng sau khi tiến vào bí cảnh thì đã theo kịp cảnh giới, hiện tại là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ, Lục Trần đã không còn bao nhiêu kiêng kỵ với cấp bậc này của Kỷ Nguyên Huyên nữa.
“Tộc Tử Vân Thử các ngươi cũng muốn tới đoạt truyền thừa Nhân tộc sao?” Lục Trần nói xong, lập tức hướng ánh mắt về phía đám người Thử Quân Hạo, giọng điệu lạnh dần.
Lúc mới đến, hắn không biết thân phận thật sự của mấy nam tử xấu xí này, nhưng sau khi Yêu Hoàng ra tay, hắn cảm nhận được yêu khí nồng đậm, cộng thêm đầu bọn họ đã hóa thành hình người nhưng vẫn có thể thấy được dáng vẻ của chuột, rõ ràng đám người này chính là tộc Tử Vân Thử, một trong tam đại yêu thú cấp Bá Chủ của dãy núi Thiên Thương.
Không đợi người của tộc Tử Vân Thử nói chuyện, Kim Anh Tuấn đã nhảy ra, cười ha hả nịnh nọt: “Kiếm Tam công tử nói rất đúng, đám chuột yêu này rất bá đạo, đã đuổi đi hơn mười thế lực.”
Cục diện trước mắt chỉ có Kiếm Tam công tử mới có thể khống chế được, hoặc là nói là có sức uy hiếp đối với tộc Tử Vân Thử.
“Các ngươi không được tranh đoạt truyền thừa của loài người!” Lục Trần nhìn đám người Thử Quân Hạo nói.
Gương mặt huyết nhục mơ hồ của Thử Quân Hạo đã dần khôi phục lại, sau khi nghe Lục Trần nói, sắc mặt thay đổi, cảm nhận được khuất nhục.
Lúc trước hắn cường thế, bá đạo dặn dò bảo những người không liên quan rời đi, bây giờ đổi lại là hắn bị quát, khiến trong lòng rất khuất nhục.
“Ngươi có ý kiến gì không?”
Lục Trần thấy sắc mặt bọn họ âm trầm, nhướng mày.
“Không, không có ý kiến, bọn ta sẽ lui ngay.” Yêu Hoàng của tộc Tử Vân Thử phản ứng rất nhanh, vội vàng nói.
Nói xong, Yêu Hoàng kéo thân thể Thử Quân Hạo, hóa thành một luồng gió yêu, trong nháy mắt biến mất ở ngoài mười dặm.
Yêu Hoàng dẫn theo đám người Thử Quân Hạo xuất hiện trong khu rừng rậm của dãy núi Thiên Thương, lúc này vẻ mặt Thử Quân Hạo âm trầm nói: “Đâu có lý này chứ.”
Phải biết rằng dãy núi Thiên Thương chính là đại bản doanh của bọn họ, một người ngoài xua đuổi bọn họ không được đoạt truyền thừa ở trong đại bản doanh của bọn họ, khiến bọn họ nén một bụng lửa.
Sắc mặt của mấy cấp Thánh Tử còn lại cũng rất khó coi, trong mắt lần lượt lóe ra vẻ lạnh lùng: “Thiếu chủ chớ vội, đợi Kiếm Tam công tử không còn giá trị, không cần chúng ta ra tay, ắt có người sẽ vung đao với hắn.”
Rất nhanh, lại một người phụ họa nói: “Không sai, Kiếm Tam công tử sống không được bao lâu đâu.”
Đám thế hệ trẻ của tộc Tử Vân Thử đều buồn bực không chịu nổi.
Tại bí cảnh.
Đợi người của tộc Tử Vân Thử rời đi, Lục Trần nhìn về phía đệ tử Tứ Thánh sơn nói: “Các vị không cần cảm tạ, dù sao truyền thừa cũng của Nhân tộc chúng ta, chứ không phải của Yêu tộc.”
“Ha ha ha....”
Cầm Ngọc truyền nhân của Cầm Thánh cung, Uông Thiếu Du truyền nhân của Kỳ Thánh cung, Nguyên Vũ truyền nhân của Thư Thánh cung, Điền Ngưng Mộng truyền nhân của Họa Thánh cung gượng ép nặn ra một tia mỉm cười, nhưng trong lòng lại đang chửi thầm.
Tộc Tử Vân Thử là trợ thủ bọn ta tìm đến, lại bị ngươi đuổi đi, cảm ơn cái rắm á.
Bọn họ vất vả mới liên hợp được với tộc Tử Vân Thử của dãy núi Thiên Thương, đuổi phần lớn người đi, vốn còn có thể đuổi Phong Lôi các cùng với mấy thế lực khác đi, như vậy cơ hội đi vào đạt được truyền thừa của bọn họ càng lớn.
Nhưng ai ngờ nửa đường lại xuất hiện một Kiếm Tam công tử, còn dẫn theo ba bốn ngàn đệ tử Kiếm Đế cung đến đuổi trợ thủ duy nhất của bọn họ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận