Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 1903. Làm nhục ta thì không được (2)

Không đợi Lục Trần nói chuyện, người tới lại tức giận nói: “Đệ tử của phe phái khác quá bá đạo, ỷ vào tu vi cao thâm, đả thương mấy người Lý Cường, ta thấy tình thế không ổn, lập tức tới thông báo cho cung chủ.”
Kiếm Đế cung hiện giờ, ngoại trừ cung chủ Lục Trần, hai vị trưởng lão Lý Huyền và Hải Tu Minh là Thánh Đế, thì mười hai người bọn họ đều chưa bước vào lĩnh vực Thánh Đế, không phải đối thủ của đệ tử phe phái lâu năm khác.
Lục Trần nghe vậy, trên mặt rất bình tĩnh, thần niệm mở rộng ra, bao phủ toàn bộ ngọn núi, rất nhanh đã thấy một chỗ trong sơn cốc, mấy người Lý Cường đang giằng co với mấy người khác, khóe miệng Lý Cường có vệt máu, khí tức hơi hỗn loạn, bị một chút nội thương.
Thân hình Lục Trần chợt lóe lên, đi về phương hướng kia, nhanh chóng đi tới nơi này.
Hai bên nghe thấy động tĩnh, lập tức nhìn đến Lục Trần bay qua.
“Cung chủ.” Đám người Lý Cường lập tức vui mừng.
Còn đệ tử phe phái khác, nhìn Lục Trần rất có hứng thú, trong mắt ngoại trừ tò mò thì không có thần sắc khác, tuy thân phận địa vị của đối phương ngang hàng với hai vị Đạo Tổ, nhưng lại không có uy vọng ở Vạn Kiếm tông, thủ hạ cũng không có mấy người.
Hơn nữa, tu vi cũng chưa tới Tạo Giới cảnh.
Cho nên, thần thái của mấy người rất bình tĩnh, không có chút cảm giác khẩn trương nào.
Ánh mắt Lục Trần tùy ý quét về phía mấy người, hỏi: “Các ngươi là người phe phái nào.”
Ánh mắt Lục Trần chứa một lực áp bách mạnh mẽ, khiến mấy người hơi rùng mình trong lòng, người này có thể thông qua năm cửa khảo hạch, sáng lập phe phái, quả nhiên có chút bản lĩnh, ít nhất làm cho bọn họ cảm nhận được khí tức uy hiếp.
“Chúng ta đến từ chủ phong.” Một người kiêu ngạo nói.
Lục Trần không chút để ý nói: “Các ngươi không biết Kiếm Đế cung của ta xây dựng ở đây sao, nếu đã dựng ở nơi này, như vậy tất cả mọi thứ trên ngọn núi này đều thuộc sở hữu của Kiếm Đế cung.”
Trong đám người, một vị thanh niên trường sam có khí chất ôm quyền, nói: “Lục cung chủ có điều không biết, khi ngươi chưa thành lập, đỉnh núi này chính là nơi vô chủ, bất cứ đệ tử nào của Vạn Kiếm tông đều có thể vào núi tìm kiếm linh dược.”
“Ngươi cũng đã nói, trước khi thành lập là nơi vô chủ, hiện giờ Kiếm Đế cung thành lập tại đây, vậy nơi này chính là nơi có chủ.” Lục Trần nhìn đối phương chằm chằm, nói: “Hay là ngươi muốn khiêu chiến uy nghiêm của ta.”
Sắc mặt người này thay đổi, nói: “Đương nhiên không dám.”
“Không có lần sau, cút đi.” Lục Trần không chút khách khí quát lớn.
Lời này khiến sắc mặt mấy đệ tử của chủ phong khó coi, nhưng cũng không nói cái gì, xoay người rời đi, bọn họ có thể không để bụng người của Kiếm Đế cung, nhưng cũng không có can đảm công khai đắc tội Lục Trần.
Dù nói thế nào, đối phương cũng là người được tông chủ tự mình ban cho sáng lập phe phái, ngang hàng với hai vị Đạo Tổ.
Sau khi đi rất xa, một vị đệ tử chủ phong mới tức giận bất bình nói: “Thực lực của vị cung chủ này cũng chỉ tương đương với chúng ta, dựa vào cái gì mà nói chuyện với chúng ta bằng ngữ khí của cao nhân như thế.”
“Ha hả, cũng chỉ là một tên nhãi dẫm phải vận cứt chó mà thôi, thật sự coi mình là nhân vật ngang hàng với Đạo Tổ à.”
“Linh khí thiên địa trên ngọn núi này được trời ưu ái, ra đời không ít đại dược, hiện tại bị Kiếm Đế cung chiếm cứ, không thể hái lấy, càng nghĩ càng uất ức.”
Mấy đệ tử chủ phong mặt ngoài chịu phục, nhưng trong lòng rất không phục.
“Cung chủ, đám rùa rụt cổ này quá kiêu ngạo, ngươi không dạy dỗ bọn họ một trận, thay chúng ta xả hơi tức.” Sau khi mấy đệ tử chủ phong rời đi, Vương Mãnh xoa ngực, vẻ mặt buồn bực nói.
Bọn họ tốt xấu gì cũng là đệ tử của Kiếm Đế cung, hiện giờ bị đệ tử chủ phong đánh, cung chủ lại chỉ để đối phương thấy lợi hại, mà không khiển trách một trận.
Lục Trần nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn dạy dỗ bọn họ, vậy gia tăng tu luyện đi, đừng nghĩ mọi việc đều cần ta ra mặt.”
“Còn nữa, nếu sau này đệ tử phe phái khác bắt nạt các ngươi, các ngươi đánh lại, đánh không lại, chứng minh các ngươi bằng người ta, thành thật tu luyện cho ta.”
“Cung chủ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện.” Đám người Vương Mãnh vội vàng gật đầu nói.
Đệ tử chủ phong chạy đến ngọn núi của Kiếm Đế cung hái thuốc, chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ mà thôi, thời gian tiếp đó, lại có đệ tử phe phái khác tới ngọn núi tìm linh dược, không chỉ đệ tử chủ phong, Khôi Lỗi cung, Thanh Viêm cung cũng có người tới.
Đám người Vương Mãnh, Lý Cường, cũng thường xuyên phát sinh xung đột với người của ba phe phái, lần nào cũng bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Trước kia khi chưa có Kiếm Đế cung, người của ba phe phái thường xuyên tới đỉnh núi này hái thuốc, hiện giờ lại bị báo là không thể hái thuốc, là nơi có chủ, chuyện này khiến cho bọn họ rất khó chịu, khơi dậy tâm lý nghịch phản, ba ngày hai lần chạy tới ngọn núi ở Kiếm Đế cung.
Làm ầm ĩ một thời gian, thấy Lục Trần rắm cũng không đánh một cái, người của ba phe phái càng thêm không kiêng nể gì, thậm chí có người phát ngôn bừa bãi cung chủ Kiếm Đế cung, chỉ là một con tôm chân mềm, rùa đen rút đầu mà thôi.
Những lời này, đương nhiên truyền vào trong tai Lục Trần.
Trong mắt Lục Trần hiện lên một tia sắc thái lạnh băng, đệ tử của ba phe phái Vạn Kiếm tông, thật đúng là kiêu ngạo mà.
Bước chân một bước, biến mất trong cung điện.
Hết chương 1889.
1tienvuc.vn bi-day-do-thanh-thanh-truyen-chuchuong-1890
Bạn cần đăng nhập để bình luận