Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 196: Một người dám nói một người dám làm

Lúc này, Đường Thiên Vũ nhìn về phía Lục Trần, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Liễu Khuynh Thành, tên rất hay, dáng người cũng rất đẹp, người cũng như tên, gia thế không tệ, tiểu công chúa của một hoàng triều, và vô cũng tài năng, lấy Tử Phượng kiếm của ta đánh bại một võ giả Nguyên Thần cảnh.”
“Ý của ngươi là gì?” Lục Trần cau mày.
Bình thường nếu Đường Thiên Vũ biểu hiện như vậy, thì có nghĩa là nàng có khả sắp ra tay.
Đường Thiên Vũ đột nhiên mỉm cười, một nụ cười thản nhiên: “Nếu cái nữ tử tên Liễu Khuynh Thành của ngươi chết, không biết ngươi có buồn hay không.”
Nhìn thì có vẻ như đang cười, nhưng trong giọng nói lại lại có sự lạnh thấu xương, khiến không khí xung quanh giảm xuống mấy phần.
Lục Trần cảnh báo: “Tốt hơn hết là ngươi đừng có lộn xộn.”
Lục Trần biết rằng không có gì trên đời mà cô nàng này không dám làm, mặc dù hắn không điên như hắn, nhưng cũng không kém là bao, từng có một công tử cấp Thánh Tử trong miệng ba hoa một câu, rồi mấy ngày sau, đầu của công tử này đã treo trên cây trước sơn môn nhà mình.
Có thể tưởng tượng được rằng người mà cô nàng này nhắm tới sẽ có kết cục thảm đến mức nào.
Đường Thiên Vũ thấy Lục Trần rất quan tâm đến đối phương thì vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, liêng tiếng nói: “Xem ra ngươi rất quan tâm đến nàng.”
Lục Trần gật đầu, nói: “Tất nhiên.”
“Mặc dù ngươi có Hoàng Tề điện làm hậu thuẫn, nhưng mà đối mặt với Nhu Đế của Nữ Đế vực thì có bao nhiều phần thắng đây.” Lục Trần khẽ cười nói, trong giọng điệu có phần lãnh đạm, hắn không thể không lấy bối cảnh ra để cảnh cáo cô nàng này không được làm bừa.
Cô nàng này lại để mắt đến sư muội Liễu Khuynh Thành, nếu như không tạo áp lực cho nàng, có lẽ sẽ thực sự làm điều gì đó khiến hắn hối hận.
“Nhu đế!”
Lời nói của Lục Trần khiến con ngươi của Đường Thiên Vũ và các Hoàng giả xung quanh co rút mạnh, như thể vừa nghe thấy một nhân vật khủng khiếp, sự lạnh lẽo từ trong lòng tràn ra, tràn ngập cơ thể, rùng mình một cái.
Nữ Đế vực, Kha Dĩ Nhu.
Khai sáng một Hoàng triều tối cao, là thiên cổ Nữ Đế, vang danh thiên hạ, tựa như vầng trăng sáng treo trên bầu trời, vô cùng chói mắt, hào quang của nàng chiếu rọi thập vực, vô số người nói về nàng, không một ai không kính sợ, nàng là nhân vật đăng lâm tuyệt đỉnh thức sự, không gì sánh nổi.
Trong suốt lịch sử, khó có thể tìm ra đối thủ.
Người trong thiên hạ tôn kính gọi là “Nhu Đế” cũng có người gọi nó là Tuyệt Thế Nữ Đế.
Những người xung quanh chìm trong sự trầm ngâm, lời này của đối phương có nghĩa là gì, chẳng lẽ đối phương là truyền nhân của Nhu Đế.
Không thể nào, bọn họ chưa bao giờ nghe nói rằng Nhu Đế có đệ tử.
Đôi mắt xinh đẹp của Đường Thiên Vũ chớp động, nàng tin tưởng vào lời nói của Lục Trần hơn so với sát thủ của Hoang vục, một lúc sau, hít một hơi thật sâu, nói: “Thì ra bối cảnh của ngươi chính là nàng, thảo nào ngươi có thể đại náo cả Thanh vực mà vẫn bình yên vô sự an toàn, thảo nào bốn vị Chân Long đến làm phiền ngươi cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.”
Lục Trần cười, nói: “Ngươi biết là tốt rồi.”
Kha Dĩ Nhu, nhân vật Nữ Đế ở Nữ Đế vực, trong số năm vị sư phụ, là vị sư phụ uy nghiêm và tính cách mạnh mẽ nhất, với khí chất không linh xuất trần, giống như một tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Đồng thời, cũng là người có tu vi mạnh nhất trong năm vị sư phụ của Lục Trần, khi bốn sư phụ khác nhắc đến Kha Dĩ Nhu, cũng đều là vô cùng khen ngợi.
Đại sư phụ Tô Nghênh Hạ từng cảm thán rằng sư muội Kha Dĩ Nhu là đệ tử ưu tú nhất của sư công, nếu như không dựa theo quy tắc nhập môn để lấy bối phận, nếu không thì Kha Dĩ Nhu nhất định sẽ là đại sư tỷ.
Thật ra thì đối với tam sư phụ Kha Dĩ Nhu, Lục Trần cảm thấy kính sợ từ tận đáy lòng, trước mặt bốn vị sư phụ khác thi thoảng hắn có thể ra vẻ một chút, nhưng mà ở trước mặt tam sư phụ Kha Dĩ Nhu thì tuyệt đối không dám ra vẻ, đây là một loại khí chất, sự quyến rũ tỏa ra từ trong ra ngoài.
Một nét quyến rũ với sự uy nghiêm độc nhất vô nhị.
Khiến cho người ta không thể tự chủ được mà thần phục.
Tam sư phụ Kha Dĩ Nhu của hắn là một người như vậy.
Đường Thiên Vũ lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra ngươi thực sự quan tâm đến Liễu Khuynh Thành, vậy mà lại lấy Nhu Đế ra để cảnh cáo ta.”
Lục Trần thản nhiên nói: “Ta chỉ sợ ngươi làm loạn, để tránh việc hai người chúng ta hoàn toàn đoạn tuyệt, trở thành kẻ thù không đội trời chung không thể hóa giải.”
Đường Thiên Vũ nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý một điều kiện của ta, ta cũng sẽ không ra tay với Liễu Khuynh Thành.”
“Điều kiện gì, ngươi nói, ta rửa tai lắng nghe.” Lục Trần móc lỗ tai.
“Ta muốn Chân Hoàng kiếm, ngươi cướp lấy Chân Hoàng kiếm và đưa nó cho ta, thì chuyện này thì coi như xong.” Đường Thiên Vũ nói.
“Ngươi nói cái gì, lặp lại một lần nữa coi.” Lục Trần nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
Mấy vị sát thủ Hoàng cảnh ở bên cạnh cũng nhìn đại tiểu thư nhà mình mới ánh mắt đờ đẫn, yêu cầu này có phải là quá khó rồi hay không.
Chân Hoàng kiếm, một trong số các thần binh của tộc Nam Hoàng ở Yêu vực, vậy mà lại để cho thanh niên Siêu Phàm cảnh này đi cướp, mặc dù sau lưng đối phương có thể là Nhu Đế, nhưng muốn chém giết để cướp Chân Hoàng kiếm thì cũng khó như lên lên trời.
Tộc Nam Hoàng ở Yêu vực, chính là yêu tộc nổi tiếng đứng đầu như tộc Bắc Phượng, tộc Chân Long... thế lực cực kỳ lớn.
Nội tình ra tay thì sẽ gây ra sóng gió khắp Thập vực, người bình thường căn bản là không thể khiêu khích Yêu tộc hàng đầu.
“Ngươi có thể đưa thêm yêu cầu nào quá đáng hơn được sao, có cần ta lấy Thiên Tử kiếm trong tay Thiên Tử đưa cho ngươi luôn không.” Giọng điệu của Lục Trần có phần giễu cợt.
Cô nàng này điên rồi à, để mắt tới Chân Hoàng kiếm của bộ tộc Nam Hoàng, loại chuyện này ngay cả hắn cũng không dám nghĩ đến, suy cho cùng thì mỗi lần gặp chuyện xui xẻo cũng không thể cứ để cho sư phụ ra tay giúp hắn đổ vỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận