Bị Dạy Dỗ Thành Thánh - Sư Phụ Nhà Ta Siêu Hung Dữ

Chương 418: Cáo từ, làm phiền rồi!

“Hai ngàn vạn linh thạch!” Ánh mắt Liễu Khuynh Thành sáng lên.
Hai ngàn vạn linh thạch có thể mua được một Dưỡng Hồn quả là thánh dược, chắc chắn là lời lớn rồi.
“Cho ta xem chút!”
Liễu Khuynh Thành nhìn lão giả nói.
Lão giả thần bí lấy ra một quả từ trong nhẫn không gian, to cỡ nắm tay, vỏ quả màu tím phát ra ánh sáng tím nhàn nhạt, một mùi thơm kỳ dị tràn ra, hút vào trong cơ thể, khiến nguyên thần nhẹ nhàng khoan khoái, có cảm giác như gió xuân thổi qua.
Liễu Khuynh Thành trợn to mắt, thật đúng là một Dưỡng Hồn quả.
Liễu Khuynh Thành quay đầu nhìn Lục Trần, nháy mắt nói: “Sư huynh, ngươi nói ta có nên mua không.”
Lục Trần bất đắc dĩ, nói: “Sư muội, đi ra ngoài sư phụ cho ngươi bao nhiêu linh thạch, mà vừa mới đến Thanh vực thì bắt đầu phá của rồi.”
Liễu Khuynh Thành nhẩm tính trên đầu ngón tay, lẩm bẩm một câu: “Không có nhiều, cho ta mười tỷ linh thạch mà thôi.”
Lục Trần: “...”
Lục Trần thở dài: “Giả, đừng mua.”
Liễu Khuynh Thành trừng đôi mắt lớn xinh đẹp, nhìn quả màu tím, hương thơm toả ra đều có thể khiến nguyên thần cảm nhận được vui vẻ, vì sao sư huynh nói đây là giả.
“Tiểu tử trẻ tuổi kia, lão phu làm ăn không gạt già trẻ, ngươi nói xấu ta như thế là có ý gì hả?” Lão giả bán đồ không chịu, phẫn nộ trừng mắt với Lục Trần, rất có ý Lục Trần mà không giải thích thì hắn sẽ động thủ.
Lục Trần lạnh lùng nhìn hắn: “Trong núi lửa của Hoàng triều Viêm có Nhiếp Hồn ma thụ sinh trưởng, kết xuất ra Nhiếp Hồn quả có thể thôn phệ u hồn, tạo ra dao động hồn lực mà quả có thể tản ra, tương tự với Dưỡng Hồn quả, nhưng đây chẳng qua là một loại hung hồn, sẽ làm ô nhiễm nguyên thần, lừa gạt người khác thì được thôi, nhưng lừa đến trên đầu ta thì là vấn đề của ngươi.”
Nghe thấy lời của Lục Trần, lão giả toát mồ hôi trán, ngượng ngùng nói: “Thì ra là người cùng nghề, xin lỗi, xin lỗi.”
Lục Trần nói không sai, thứ trong tay hắn là Nhiếp Hồn quả, mặc dù bề ngoài và hồn lực dao động tản ra ngoài giống hệt Dưỡng Hồn quả nhưng vẫn có khác biệt, chỉ là người ngoài không phân biệt được.
Bởi vì Thanh vực quá mênh mông, rất nhiều thế lực của Hoàng triều Viêm chưa nghe qua đều có người đến, bọn họ không biết tác dụng của Nhiếp Hồn quả, đều sẽ bị lừa.
Cái gọi là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm, đúng là chỉ loại lừa gạt như hắn.
“Nhìn lão nhân kia hiền lành hòa ái, không ngờ lại là kẻ lừa đảo.” Sau khi hai người rời đi, Liễu Khuynh Thành có phần tức giận bất bình nói.
Lục Trần cười nói: “Trên trời làm gì có chuyện tốt như chiếc bánh có nhân rơi xuống.”
“Này, công tử, có muốn mua đồ tốt gì không, ta lấy được một món đồ tốt.” Hai người đi một bên đường, đột nhiên, một nam tử trung niên trông chất phác bất chợt kéo Lục Trần, mặt đầy thần bí nói.
“Đồ tốt gì thế?” Lục Trần dò hỏi.
Nam tử trung niên cảnh giác nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới nhỏ giọng nói: “Ta lấy được một con Hắc Kỳ Lân Thượng cổ con trong di tích, muốn bán với giá tốt, ta thấy công tử ngươi không phú thì quý, khí chất vô song, có lẽ là đến từ thế lực lớn nào đó, nếu như nuôi dưỡng một con Hắc Kỳ Lân, càng có thể thể hiện ra thân phận cao quý của mình.”
“Hắc Kỳ Lân!” Lục Trần không tỏ vẻ gì, ngược lại ánh mắt của Liễu Khuynh Thành bên cạnh sáng rực lên.
Hắc Kỳ Lân Thượng cổ, một loại Thánh thú hàng đầu, bình thường khi đạt tới kỳ trưởng thành chính là yêu thú cấp bậc Thánh cảnh, nhưng Kỳ Lân rất thưa thớt, từ thời đại Thượng cổ đã biến mất dần dần, bây giờ muốn tìm được một con Kỳ Lân thuần chủng thì có thể so với mò kim đáy biển.
Liễu Khuynh Thành không kịp chờ đợi, nói: “Lấy ra ta nhìn xem đi!”
Thứ thú vị mới lạ ở Thanh vực nhiều hơn Hoang vực nhiều, lại còn bán Hắc Kỳ Lân con nữa chứ.
“Đi, đi tới nơi không có ai đã, bị người khác biết được, chắc chắn sẽ đến cướp cho mà coi.” Nam tử trung niên biểu hiện vô cùng đề phòng, dẫn theo hai người đi tới một góc tối không người, sau đó mới thận trọng thả ra cái gọi là Hắc Kỳ Lân thượng cổ con.
Hắc Kỳ Lân có kích cỡ tương đương với chó con, giống như sư tử, mắt nhỏ đầy vẻ linh động, toàn thân phủ một lớp vảy đen, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, qua khe hở của một miếng vảy đen ở cổ mọc một nhúm lông màu đỏ rực.
Lấy ra không đến ba giây, nam tử trung niên đã thu Hắc Kỳ Lân vào, nhìn Lục Trần nói: “Ta không nuôi nổi Hắc Kỳ Lân, một khi bị phát hiện, rất có thể sẽ bị cướp đoạt, mà công tử ngươi đến từ thế lực lớn, hẳn là nuôi nổi, nếu như công tử không muốn nuôi thì tặng cho vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh này cũng được.”
“Các ngươi cũng biết đấy, giá một con Kỳ Lân con rất đắt, thấy được nhưng không giành được, chỉ cần một trăm triệu linh thạch thôi là ta bán cho công tử ngươi ngay.” Nam tử trung niên lộ ra biểu cảm ngươi chiếm hời lớn rồi đấy.
Vừa nãy suýt chút bị lừa, lần này mặc dù Liễu Khuynh Thành rất yêu thích yêu thú vừa rồi, nhưng lại không nóng lòng mở miệng mà nhìn về phía Lục Trần.
Lục Trần mỉm cười nói: “Sao Hỏa Diễm dong binh đoàn các ngươi còn chưa bán được con Hỏa Diễm sư này thế, cũng mấy năm rồi đấy nhỉ.”
Sắc mặt nam tử chất phác hơi thay đổi, nói: “Không biết công tử có ý gì, ta nghe không hiểu.”
Lục Trần thản nhiên nói: “Lần trước ta đến hoàng thành Viêm vẫn là ba năm trước đây, lúc ấy cũng có người cầm Hỏa Diễm sư giả mạo Kỳ Lân muốn bán cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận